Hôm nay anh mặc bộ đồ trắng giản dị, vóc dáng cao lớn, ngũ quan nổi bật, giữa đám đông trông như ngôi sao sáng nhất.
Giống như ở văn phòng luật, anh vờ như không quen biết Ôn Mạn, chỉ chào hỏi lịch sự với chồng của Bạch Vi.
Chồng Bạch Vi có chút bất ngờ được chú ý, liền vội vàng cười đáp lại.
Đúng lúc này, Hoắc Thiệu Đình như vừa mới "để ý" thấy Ôn Mạn.
Hôm nay, cô mặc đồ thoáng mát hơn thường ngày: một chiếc áo thun trắng rộng rãi và quần thể thao ngắn màu xám nhạt.
Mái tóc nâu dài hơi xoăn được búi lên kiểu củ hành, vẻ ngoài vừa tươi tắn vừa phảng phất nét quyến rũ.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Đình lướt qua đôi chân trắng mịn, thon dài của cô, rồi cất giọng hờ hững:
“Vị này hình như chưa gặp qua…”
Hoắc Thiệu Đình giả vờ, chồng Bạch Vi lập tức phối hợp:
“Đây là Ôn Mạn, bạn học đại học của Bạch Vi, cô ấy là tài nữ, giáo viên dạy piano.”
Hoắc Thiệu Đình khẽ cười:
“Hóa ra là cô giáo Ôn!”
Anh lịch sự đưa tay ra bắt.
Xung quanh, những người đàn ông thuộc giới thượng lưu đều để lộ biểu cảm khó đoán, thậm chí có chút ghen tị. Tất cả bọn họ đều nhìn ra rằng vị cô giáo xinh đẹp này rõ ràng là đang nhắm tới Hoắc Thiệu Đình.
Có người hùa theo:
“Luật sư Hoắc đúng là có phúc!”
Cô Ôn, chơi một ván nhé?”
Nói xong, anh đi thẳng về phía sân golf, không để lại chút đường lui nào cho cô từ chối.
Ôn Mạn đành phải theo sau.
Phía sau, Cố Trường Khanh siết chặt cây gậy golf trong tay, gương mặt u ám như mây đen.
Hoắc Thiệu Đình tâm trạng rất tốt. Dù Ôn Mạn nói không biết chơi, anh cũng chẳng bận tâm.
“Để tôi dạy cô!”
Câu nói vừa thốt ra, mọi người xung quanh lập tức hiểu ý, ánh mắt nhìn họ càng thêm mờ ám.
Ôn Mạn không ngốc, cô biết rõ việc Hoắc Thiệu Đình tỏ ra thân thiết với mình chỉ có thể nói lên một điều—
Anh không ưa Cố Trường Khanh!
Ôn Mạn đứng trước mặt Hoắc Thiệu Đình, để anh từ phía sau vòng tay qua ôm lấy. Chiếc quần short thể thao của cô để lộ một đoạn chân trắng nõn, chạm nhẹ vào cơ thể anh. Cô thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm từ người anh truyền tới.
Khuôn mặt Ôn Mạn nóng bừng như lửa đốt.
“Cô giáo Ôn, tập trung chút nào!” Hoắc Thiệu Đình thì thầm bên tai, giọng nói như tiếng yêu đương ngọt ngào.
Ôn Mạn sững lại.
Hoắc Thiệu Đình đã nắm lấy tay cô, vung gậy đánh bóng một cách điệu nghệ.
Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, những lời nịnh nọt không ngớt:
“Luật sư Hoắc và cô giáo Ôn đúng là phối hợp ăn ý!”
“Là do luật sư Hoắc dẫn dắt giỏi!”
“Luật sư Hoắc vung thêm một gậy nữa là vào lỗ ngay!”
Những người đàn ông trong giới quen kiểu nói đùa ám chỉ như vậy, chẳng thấy có gì bất thường.
Ôn Mạn nghe mà mặt đỏ ửng.
Hoắc Thiệu Đình ghé sát tai cô, khẽ cười:
“Cô giáo Ôn, đánh thêm một gậy nữa nhé?”
Kỹ thuật của anh rất xuất sắc, quả nhiên lại đánh trúng lỗ chỉ với một cú vung.
Tiếng vỗ tay và ánh mắt ngưỡng mộ lại vang lên, gương mặt anh sáng ngời, đầy phong thái của một người thắng cuộc.
Trái tim Ôn Mạn không khỏi đập loạn nhịp.
Hôm nay rõ ràng cô có ý định quyến rũ anh, nhưng giờ lại bị anh dẫn dắt hoàn toàn.
Cô có cảm giác, nếu Hoắc Thiệu Đình muốn “chơi trò tình ái”, 95% phụ nữ sẽ không thể cưỡng lại được. Nhưng với vị trí và thân phận của anh, anh không dễ dàng hạ mình theo đuổi chuyện tầm thường.
Hoắc Thiệu Đình ôm Ôn Mạn trong lòng, giúp cô đánh thêm mấy quả bóng nữa.
Đến lúc nghỉ giữa trận, cô ngồi bên cạnh anh. Anh không nói nhiều với cô, chỉ bàn chuyện làm ăn hoặc pháp lý với những người khác.
Ôn Mạn rất biết điều, chủ động đưa nước, lấy khăn cho anh. Hoắc Thiệu Đình tự nhiên nhận lấy, chẳng tỏ vẻ xa cách.