Tên điên không muốn sống!
Đầu Vân Chiêu ong ong. Nàng đưa tay, khẽ chạm vào mặt nước.
Gợn nước lay động.
"A Chiêu."
Người này dùng thanh âm hơi khàn khàn, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Ta nghĩ, nếu chỉ nói ra thì quá nhẹ, vậy nên muốn viết lại cho nàng xem. Viết trên giấy, lại sợ ngày nào đó nàng tức giận, liền xé rách, đốt đi, hay ngâm vào nước."
"Chỉ có thứ này, nàng không thể hủy được."
Hắn cười, phong tư tuấn lãng, như một con hồ ly ngạo nghễ mê hoặc lòng người: "Đời này, nàng chính là thê tử của ta."
Hắn cúi đầu, ghé sát bên nàng.
Mùi đàn hương quen thuộc lại quẩn quanh, như trở về những ngày xưa cũ.
Ngón tay nàng vô thức khuấy nhẹ trong nước, từng vòng sóng nhỏ tản ra.
Những lời thề nguyền đẹp đẽ phản chiếu mơ hồ trong làn nước lấp lánh.
Ánh mắt hắn rơi xuống, bờ vai nàng khẽ run, đầu ngón tay co lại, rồi một giọt lệ to tròn rơi xuống, “tõm", làm nước bắn lên.
Hắn lập tức biến sắc, giọng nói ẩn nhẫn đau lòng: "Đừng khóc, là ta không tốt, A Chiêu đừng khóc."
Lời hắn vừa dứt, như chợt nhận ra điều gì, ý niệm mới nhen nhóm thì nàng đã xoay người, lao vào lòng hắn, đâm thẳng vào ngực hắn, khiến hắn hơi ngả về sau.
"Ta không khóc!" Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngập nước trừng hắn.
Ánh mắt hắn lập tức mềm nhũn, tựa như vầng trăng soi trên mặt hồ.
Hắn cong môi, cúi người, một tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nàng, làm bộ kiểm tra mắt nàng: "Ừm... đúng là không khóc."
Nụ cười của hắn ấm áp kiên định.
Nhìn dáng vẻ đó, trong lòng nàng như có một mớ tơ rối ướt sũng, nặng nề, hỗn loạn, thỉnh thoảng lại siết chặt khiến nàng thấy nhói đau. Hắn quả thực đã tính đúng tâm tư nàng, biết rõ nàng vừa nhìn thấy lễ vật này sẽ không đành lòng.
Tình ý này là chân thực, nặng tựa nghìn cân.
Nếu là ngày trước, nàng nhất định sẽ vớt nó lên, ôm vào lòng, ngay cả khi ăn ngủ cũng không nỡ buông tay.
Nhưng bây giờ...
Vân Chiêu giận dỗi: "Không phải nói là nước lửa không xâm sao? Vậy cứ để nó ngâm trong nước lạnh đi!"
Yến Nam Thiên bật cười: "Được."
Cả hai chẳng ai liếc nhìn mảnh tiêu sa xót thương đó nữa.
Hắn kéo nàng đến bên tháp gần cửa sổ, ấn nàng ngồi xuống chiếc đệm bạch ngân mềm mại nàng thường dùng. Hắn ngồi cạnh nàng, bóng hai người in lên song cửa bởi ánh nến.
Như một đôi trời sinh.
"A Chiêu." Hắn cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy không che giấu được, giọng nói khàn khàn: "Không phải ta không muốn đuổi theo nàng, mà là ta thật sự không còn sức nữa. Nàng chạy nhanh như vậy, sao không chờ ta một chút?"
Vân Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn rất ít khi bày ra vẻ yếu đuối, tủi thân thế này, cũng chưa bao giờ sơ hở đến vậy.
Bỏ đi lớp vỏ ngoài ôn nhuận giả dối, cả người hắn lười biếng, uể oải, nhưng trong mắt khi nhìn nàng lại sáng lên như sao trời.
Nàng không mắc lừa, cười lạnh: "Không còn sức? Chân khí của huynh đâu?"
Hắn thở dài: "Ngâm dưới đáy biển rồi."
Nàng híp mắt, nghi ngờ đánh giá hắn, muốn xem có phải hắn đang nói dối không.
Hắn hất cằm nhẹ chỉ về phía Tây điện, giọng nhạt nhẽo: "Chân khí chữa thương là của Trương ngự y, chính là vị mà nàng gọi là ‘hồ lô lão đầu’ đó. Ta nào có hơi sức hành y tế thế."
"Ồ." Vân Chiêu tin, nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt lãnh đạm, không để ý đến hắn.