Mặc dù nàng có chút ngang bướng, nhưng cũng không phải không nói đạo lý.
"Chút nữa." Hắn lại khéo léo chuyển đề tài, "Đến đây, xem ta mang gì cho nàng."
Vân Chiêu không nhúc nhích.
Nàng uy hϊếp hắn: "Nếu không cho ta một lý do hợp lý, ta sẽ phá hủy Đông Hoa cung!"
Nàng đã kiềm chế đủ lâu rồi.
Yến Nam Thiên thở dài: "A Chiêu..."
Vân Chiêu cười lạnh: "Nói đi, sao lại truyền chân khí cho nàng ta? Sao lại để nàng ta ở trong Đông Hoa cung? Sao phải phòng bị ta như phòng kẻ trộm?"
Nàng càng nói càng tức giận, máu trong người cuồn cuộn dâng lên.
Nhẫn nhịn? Không thể nào, căn bản không nhịn nổi.
Nhịp tim Vân Chiêu đập kịch liệt, l*иg ngực phập phồng, giận dữ nói: "Bây giờ ta sẽ phá nát cung điện này! Ta để huynh kim ốc tàng kiều! Ta hủy hôn với huynh!"
Kiềm nén suốt một thời gian dài, cuối cùng nàng vẫn để lộ bản tính.
“Không phải như nàng nghĩ đâu.” Yến Nam Thiên nắm lấy vai nàng, “A Chiêu.”
Vân Chiêu giơ chân đá hắn, hắn cũng không tránh.
Hắn hơi khó khăn nói với nàng: “Tình huống khá phức tạp. Nàng ấy có mối quan hệ với nàng, nếu nàng ấy gặp chuyện, ngươi sẽ hối hận, đau lòng.”
Vân Chiêu hơi bình tĩnh lại: “Huynh nói gì cơ?”
Hắn nghiêm túc nói: “A Chiêu, nàng biết lòng ta. Ta bảo vệ nàng ấy, thực ra là vì nàng.”
Vân Chiêu nhớ lại những lời của kẻ tự xưng là “phản diện” trong đình cũ, lòng bỗng dâng lên một cảm giác ớn lạnh.
Nàng run rẩy khẽ cắn răng, thử hỏi: “Nàng ta là con riêng của cha ta sao?”
Nàng theo dõi hắn.
‘Nói không phải đi. Nói không phải đi. Mau nói không phải đi.’ Nàng nghĩ như vậy.
Yến Nam Thiên hơi biến sắc.
Hai người quá quen thuộc với nhau, chỉ một ánh mắt, một biểu cảm, Vân Chiêu đã hiểu ra.
Lại là thật!
Cả bầu trời như sụp đổ.
Cha nương nàng rõ ràng là phu thê tình thâm. Rõ ràng là yêu nhau đến bạc đầu. Rõ ràng là cùng nhau sống trọn đời.
Vậy mà bây giờ lại có một đứa con riêng?
Nếu có thể chọn, Vân Chiêu thà rằng Yến Nam Thiên phụ nàng, chứ không muốn cha nàng phụ nương nàng.
Yến Nam Thiên nâng ngón tay đè lên trán: “Ta cũng không biết phải nói sao với nàng.”
Tai Vân Chiêu ù đi, ngang ngược nói: “Ta mặc kệ, huynh đuổi nàng ta đi đi!”
Hắn cười bất đắc dĩ, tay đè lên đầu nàng: “Ngốc quá, không thể cảm tính như vậy, mọi chuyện đợi Đại tướng quân trở về rồi nói.”
Đại tướng quân chính là cha của Vân Chiêu.
Vân Chiêu nghiêm túc đe dọa hắn: “Huynh không đuổi nàng ta đi, ta sẽ hủy hôn với huynh!”
Hắn bình tĩnh nói: “A Chiêu, đừng ngang bướng, Ôn cô nương là người thân của nàng. Nàng ấy là một nữ tử yếu đuối, trên người còn mang thương tích. Nếu nàng ấy gặp chuyện, nàng sẽ đau lòng.”
“Không đuổi nàng ta đi? Được, hủy hôn!”
Vân Chiêu vung tay đẩy hắn ra, xoay người chạy đi.
Hắn không đuổi theo.
Một lúc lâu sau, Đông Hoa cung vang lên một tiếng thở dài nhẹ: “Quà còn chưa kịp nhìn, đã tức giận đến vậy.”