Trở Lại Vạch Trần Bạn Thân Tâm Cơ

Chương 7: Mua đại hồng bào

Liễu Húc rất thích uống trà. Đừng nhìn vẻ ngoài anh lúc nào cũng ăn mặc nhã nhặn, nghiêm túc, thực ra bên trong lại rất coi trọng sự thanh tao và tinh tế. Đối với các loại trà, anh ấy cực kỳ yêu thích, đặc biệt là những loại trà mang đậm nét văn hóa Trung Hoa.

Dựa vào trí nhớ, Tần Tiểu Tiểu tìm đến cửa hàng trà duy nhất trong Tử Thiên Cung. Trà ở đây không hề rẻ, mỗi cân đều có giá từ hơn một ngàn tệ trở lên, thậm chí có loại còn đắt hơn nhiều. Đúng như lời đồn, ở đây không có loại trà "tốt nhất", chỉ có loại "đắt nhất".

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ xinh đẹp, dung mạo dịu dàng, hàng lông mày cong cong như liễu, khoác trên mình chiếc váy dài màu tím nhạt. Mái tóc búi gọn bên cổ càng tôn thêm nét yêu kiều, dịu dàng, trông chẳng khác nào một cô gái Giang Nam thanh tao, ôn nhu như nước. Cô ta đứng giữa những kệ trà quý giá, khí chất chẳng hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào thường lui tới nơi này.

"Xin chào, người đẹp muốn mua loại trà nào đây?" Chủ quán nhẹ nhàng bước tới, giọng nói cũng mềm mại như gió xuân.

Tần Tiểu Tiểu hơi nheo mắt quan sát, thầm nghĩ nếu có một ngày mình cũng đạt được phong thái này, vậy thì cả đời xem như không uổng phí.

"Cô có biết Thiên vương Liễu Húc thích loại trà nào không?" Tần Tiểu Tiểu mỉm cười hỏi.

Chủ quán thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó liền bật cười,

"Nha đầu, sao cô biết anh ta hay đến đây mua trà? Cô là trợ lý của anh ta à?"

"Đúng vậy. Có loại trà nào anh ấy từng muốn mua nhưng chưa có cơ hội không?"

Tần Tiểu Tiểu thản nhiên thừa nhận. Cô vốn không rành về trà, nên đương nhiên phải nhờ người am hiểu tư vấn giúp.

"Đại hồng bào của Vũ Di Sơn."

Chủ quán nhìn cô với ánh mắt mang theo sự tán thưởng, sau đó chỉ vào một chiếc hộp trống trên kệ.

"Loại đó không phải là hết hàng rồi sao?"

Tần Tiểu Tiểu nhìn chiếc hộp trống, lập tức hiểu ra vấn đề.

"Không phải là hết, mà là đã có người đặt trước rồi."

Chủ quán lấy một bộ dụng cụ pha trà, động tác tao nhã rót một chén trà, đẩy đến trước mặt Tần Tiểu Tiểu. Cô nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Vị trà hơi chát nhưng lại đọng lại hương ngọt thanh nơi cuống họng, một cảm giác khó diễn tả thành lời lan tỏa. Lúc này, Tần Tiểu Tiểu mới thật sự hiểu vì sao Liễu Húc lại say mê trà đến vậy.

"Chủ quán, có thể cho tôi biết ai đã đặt trước số trà này không?"

Cô buông chén trà xuống, hỏi.

"Là chủ của Tử Thiên Cung." Chủ quán khẽ cười,

"Hắn vừa mới rời đi thôi. Trà mà cô vừa uống cũng là tôi "mượn tạm" từ phần của hắn đấy."

Chủ của Tử Thiên Cung? Không phải là Lâm Kha sao? Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh người đàn ông đó cùng một cậu trai trẻ xinh đẹp nào đó.

"Vậy bao giờ có đợt đặt hàng tiếp theo? Tôi muốn đặt trước một phần."

Tần Tiểu Tiểu gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ, quay lại vấn đề chính.

"Ba tháng sau."

Chủ quán lấy bút và sổ ghi chép ra, chuẩn bị viết.

"Cần đặt cọc trước. Cô muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?"

Nghe đến "ba tháng sau", Tần Tiểu Tiểu lập tức nhăn mày. Khi đó, sinh nhật Liễu Húc đã qua lâu rồi, nếu lúc ấy mới mang trà đến tặng, chẳng phải lại biến thành hối lộ sao?

"Khoan đã, chủ quán!"

Cô nhanh tay giữ lại cánh tay đang viết của đối phương, mỉm cười nói,

"Tôi định mua làm quà sinh nhật. Ba tháng nữa thì muộn quá rồi."

Chủ quán nghe xong, từ tốn đặt bút xuống, lười biếng tựa vào quầy,

"Nếu vậy thì chẳng có cách nào cả. Trong tiệm vẫn còn nhiều loại trà khác, cô cứ xem thử. Nhưng nếu là mua cho Liễu Húc…"

Cô ấy dừng một chút, khẽ cười đầy ẩn ý,

"Không có đại hồng bào, thì tốt nhất đừng tặng gì cả, kẻo mất mặt đấy."

Tần Tiểu Tiểu gật đầu,

"Đúng, đúng, chị nói đúng."

Cô bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn lắng nghe, khiến chủ quán vốn có chút giận dữ cũng dịu xuống, cười tủm tỉm nói:

"Nếu cô có quan hệ tốt với Lâm Kha thì bảo anh ta nhường cho một ít, anh ta đâu có thiếu mấy lá trà đó."

Nói xong, chủ quán rót thêm nước trà cho Tần Tiểu Tiểu rồi ung dung nhắm mắt tận hưởng hương trà thơm lừng. Tần Tiểu Tiểu ngửa đầu uống hết chén trà mà chủ quán có lòng mời, trong lòng hơi khó chịu. Cô thật sự không muốn đi tìm Lâm Kha. Người đó từ đầu đến chân đều không dễ chọc, miệng lưỡi lại siêu sắc bén. Đến cả Hà Ngọc Mộng còn từng bị anh ta làm cho khổ sở, huống hồ là cô?

Nhưng mà... có lẽ cô có thể nhờ Lâm Nặc giúp một tay? Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị Tần Tiểu Tiểu lập tức gạt bỏ. Nếu để Lâm Nặc nhúng tay vào, chẳng phải sẽ càng thêm rắc rối sao?

Sau khi tạm biệt chủ quán, Tần Tiểu Tiểu chậm rãi đi dạo quanh những cửa hàng sang trọng trong Tử Thiên Cung. Khi đi ngang qua một cửa hàng đồ nam, một bóng dáng bên trong cửa kính khiến cô vô thức quay đầu lại.

Xuyên qua lớp kính pha lê, cô nhìn thấy hai người đàn ông. Không đúng, chính xác hơn là một người đàn ông và một chàng trai trẻ. Người đàn ông đang giúp chàng trai chỉnh lại trang phục, ánh mắt anh ta... khụ khụ, sao lại quen thuộc và dịu dàng đến vậy?

Ồ, chẳng phải là Lâm Kha và cậu trai trẻ lần trước gặp ở khách sạn Lưu Ly sao? To gan thật đấy, giữa nơi công cộng mà bày ra một màn thân mật thế này.

Tần Tiểu Tiểu bĩu môi, xác nhận lại một lần nữa rồi xoay người định rời đi. Nhưng mới đi được hai bước, một giọng nói lười biếng pha chút trêu chọc vang lên sau lưng:

"Tần Tiểu Tiểu, gặp mặt lãnh đạo mà không chào hỏi sao?"

Cô giật mình ho khan một tiếng, làm bộ vô tội xoay người lại.

Lâm Kha đứng dựa cửa, phong thái ung dung, vẻ mặt chứa đầy ý cười nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Tần Tiểu Tiểu lập tức dựng hết tóc gáy.

"Lâm tổng, chào anh. Trùng hợp quá... khụ khụ..."

Chàng trai trẻ bên cạnh Lâm Kha cũng bước đến, đứng sát bên anh ta. Nhìn hai người sóng vai thế này, hình ảnh thật sự... lóa mắt quá. Khoan đã, từ khi nào mà cô trở thành cấp dưới trực tiếp của Lâm Kha vậy? Vậy còn Thiên Vương nhà cô thì tính là gì?

Lâm Kha nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:

"Thật là trùng hợp. Nhưng tôi nhớ không nhầm thì trong danh sách VIP của Tử Thiên Cung không có tên cô. Vậy cô vào đây bằng cách nào?"

Ánh mắt anh ta rõ ràng là đang nghi ngờ cô lén lút trà trộn vào. Tần Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt.

"Tôi... đi cùng bạn."

Cô cảm thấy trên đầu mình sắp bốc khói. Cái biểu cảm ghét bỏ kia là sao? Chẳng phải khi chụp quảng cáo anh ta còn tỏ ra khá thân thiện sao?

Tần Tiểu Tiểu liếc sang chàng trai trẻ bên cạnh anh ta. Đối phương đang mím môi, mang theo nụ cười nhàn nhạt. Dưới ánh đèn, dấu răng nhỏ trên môi trông lại càng rõ ràng… Thôi xong, không phải cô vừa chứng kiến chuyện gì không nên thấy đấy chứ?

"Ồ."

Lâm Kha khẽ đáp một tiếng, ánh mắt chợt lóe lên một tia suy tư. Nhưng ngay sau đó, anh ta lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Tần Tiểu Tiểu nhìn biểu cảm thay đổi nhanh hơn thời tiết của Lâm Kha mà thầm cảm thán.

"Lâm tổng, vậy tôi không làm phiền cuộc hẹn của anh nữa. Tôi đi trước đây."

Cô nhanh chóng tìm cách chuồn đi.

"Chờ đã."

Cô lập tức nhăn mày, vẻ mặt không tình nguyện xoay người lại, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười tươi tắn nhất có thể:

"Lâm tổng, còn chuyện gì sao?"

Lâm Kha không nói gì, chỉ đưa tay vào túi áo. Tần Tiểu Tiểu theo phản xạ lui về sau hai bước. Muốn lấy vũ khí sao? Khoan đã, cô bị gì thế này, sao lại có suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy?

"Cho cô."

Lâm Kha ném một tấm thẻ về phía cô. Tần Tiểu Tiểu vội vàng đón lấy, cúi đầu nhìn kỹ— Thẻ VIP Vàng.

Tay cô run lên.

"Lâm tổng, cái này... cho tôi sao?"

"Ừ."

Lâm Kha hơi ngẩng cằm, ánh mắt lười biếng mà kiêu ngạo. Một tiếng "ừ" này nghe cứ như ban phát ân huệ vậy. Tần Tiểu Tiểu thật sự rất muốn có khí phách mà ném thẳng tấm thẻ này vào mặt anh ta.

Nhưng khi nhìn lại dòng chữ in trên thẻ, "VIP" màu vàng lấp lánh, còn kèm theo những quyền lợi như giảm giá đặc biệt và một năm miễn phí dịch vụ spa cao cấp…

Cô ngẫm nghĩ một lát, quyết định nhịn xuống. Lòng tự trọng quan trọng thật đấy, nhưng có lợi ích thì vẫn nên nhận thôi!

"Cảm ơn Lâm tổng, anh thật đúng là người tốt. Người tốt chắc chắn sẽ có thể cùng người yêu đầu bạc răng long."

Tần Tiểu Tiểu vừa nói, vừa nhìn sang chàng trai trẻ đứng bên cạnh Lâm Kha, chân thành chúc phúc. Lâm Kha theo ánh mắt cô nhìn sang chàng trai bên cạnh, rồi lại quay lại nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười thú vị.

Tần Tiểu Tiểu lập tức thấy tim mình run lên một nhịp, nhưng nhanh chóng nhớ đến mục đích hôm nay của mình. Cô lấy hết can đảm, không chùn bước mà nói:

"Lâm tổng, có phải anh vừa mới mua Đại Hồng Bào không? Tôi dùng thẻ này mua lại hai cân được không?"

"Hai cân?"

Lâm Kha khẽ nhướng mày, khóe miệng hình như hơi co giật. Thấy sắc mặt anh ta tối sầm xuống, Tần Tiểu Tiểu lập tức câm nín, không dám nói thêm. Dù sao cô cũng chỉ thử xem sao thôi mà.

"Dùng thân phận gì để mua lại hai cân trà?"

Ánh mắt Lâm Kha nhìn cô như thể muốn bóp chết người.

"Vậy tùy anh định đoạt thôi."

Tần Tiểu Tiểu cười ha hả, cố gắng ra vẻ hào phóng. Lâm Kha đột nhiên bước gần về phía cô hai bước. Tần Tiểu Tiểu theo phản xạ lùi lại bốn bước.

"Cô đồng ý làm bạn gái của Lâm Nặc, tôi liền cho cô mua lại hai cân, thế nào?"

Lâm Nặc? Tay Tần Tiểu Tiểu bất giác siết chặt. Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Kha, trong đáy mắt lóe lên một tia đau đớn.

"Lâm tổng, tình cảm không thể miễn cưỡng."

Nói xong, cô quay người định rời đi.

"Em trai tôi là một người đàn ông tốt như vậy, ngay cả em ấy mà cô cũng không cần, vậy cô thích người như thế nào đây? Hay là... cô thích phụ nữ?"

Lâm Kha khẽ cười, giọng nói trầm thấp, gợi cảm đến đáng chết. Tần Tiểu Tiểu quyết định không thèm để ý đến anh ta nữa, về ký túc xá ngủ một giấc còn hơn.

Sau khi Tần Tiểu Tiểu rời đi, Lâm Kha không gọi cô lại mà chỉ đứng nhìn theo bóng dáng cô đang cố tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt anh sâu thẳm, ẩn chứa nhiều suy tư.

Tần Tiểu Tiểu cất tấm thẻ VIP vào túi, vừa hay bắt gặp Hà Ngọc Mộng từ trên lối đi hình nửa vòng tròn bước xuống. Cô thở dài một hơi, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt đã hơi cứng đờ của mình.

“Tiểu Tiểu, cậu không mua gì sao? Ai da, tháng này tớ lại tiêu quá tay rồi!” Hà Ngọc Mộng vừa nói vừa mang vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Nhưng Tần Tiểu Tiểu vẫn đang chìm trong suy nghĩ, không đáp lời cô ta.

Buổi chụp quảng cáo không mất quá nhiều thời gian, rất nhanh đã có được những cảnh quay có thể sử dụng. Lần này, Sơn Thủy tung ra dòng sản phẩm mỹ phẩm dưỡng da, một lĩnh vực mà trước đây tập đoàn chưa từng đề cập đến. Lâm Kha quyết định đặt trọng tâm của chiến lược tiếp thị vào marketing trực tuyến.

Dòng sản phẩm này hoàn toàn do Sơn Thủy tự nghiên cứu, sản xuất, đóng gói và tiếp thị. Trước khi Lâm Kha tiếp quản, Sơn Thủy chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực bất động sản. Sau khi tốt nghiệp ngành tài chính tại Harvard và trở về nước tiếp quản công ty, điều đầu tiên anh làm là mở rộng quy mô kinh doanh, biến Sơn Thủy từ một công ty bất động sản thành một tập đoàn đa ngành.

Lâm Kha được mệnh danh là “Ngân Lang (*)”, bởi vì anh có khả năng tấn công mạnh mẽ, sắc bén như loài sói, nhưng cũng mang nét cao quý, không thể vấy bẩn, giống như sắc bạc.

(*): Sói bạc

Nói về Lâm Kha, ba ngày ba đêm cũng chưa kể hết.

Khi đạo diễn hô kết thúc công việc, Tần Tiểu Tiểu xoa xoa khuôn mặt hơi cứng đờ của mình, rồi đi về phía bàn lấy nước uống. Ngay lúc đó, một chai nước uống bổ sung năng lượng Vitamin C được đưa đến trước mặt cô. Tần Tiểu Tiểu lập tức thu tay lại, ngước lên nhìn, bắt gặp gương mặt rạng rỡ của Lâm Nặc.

“Uống chút nước đi, bổ sung năng lượng.”

Lâm Nặc đặt chai nước vào tay cô, sau đó lấy chiếc khăn lông từ trợ lý, định lau mồ hôi giúp cô. Nhưng ngay khi bàn tay anh chạm nhẹ vào cổ cô, Tần Tiểu Tiểu liền giật mình lùi về phía sau, vội giật lấy chiếc khăn.

“Tôi tự lau được.”

Ánh mắt Lâm Nặc thoáng ảm đạm, nhưng chỉ trong giây lát, anh đã lại mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Em trốn gì chứ, anh có ăn em đâu.”

Tần Tiểu Tiểu nhìn các nhân viên đang thu dọn đồ đạc, không trả lời. Chỉ là, mỗi lần Lâm Nặc dịu dàng như vậy, cô lại cảm thấy đau lòng. Yêu một người trong suốt thời gian dài như thế, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa? Mỗi lần Lâm Nặc dịu dàng, cô lại suýt nữa đánh mất lý trí, chỉ muốn lao vào vòng tay anh như trước kia.

Bất ngờ, điện thoại của Lâm Nặc reo lên. Anh liếc nhìn màn hình, ánh mắt trầm xuống nhưng vẫn giữ giọng ôn hòa khi nhấc máy:

“Ừm, đúng vậy.”

“Cái này à, để tôi xem lại.”

“Được, đến lúc đó liên lạc sau.”

Tần Nho Nhỏ nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, trong lòng thắc mắc không biết ai lại khiến anh mất kiên nhẫn như vậy.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lâm Nặc nhanh chóng khôi phục lại nụ cười, nắm lấy tay cô:

“Cuối tuần này, anh trai anh tổ chức tiệc trên du thuyền, em và bạn bè cùng đi nhé.”

Tần Tiểu Tiểu theo phản xạ muốn giật tay lại, nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của anh.

“Tôi không rảnh.” Cô dứt khoát từ chối.

“Em có rảnh.” Lâm Nặc kiên quyết đáp.

“Tôi không rảnh.”

Nhìn thấy vẻ mặt vô lại của anh, cô thật không hiểu năm đó vì sao mình lại không nhận ra Lâm Nặc có một mặt như vậy.

“Anh đã hỏi Liễu Húc rồi, anh ấy bảo em có thời gian.” Lâm Nặc nói với vẻ đắc ý.

Nghe vậy, sắc mặt Tần Tiểu Tiểu lập tức tối sầm. Xem ra Hà Ngọc Mộng đã lén lút liên lạc với Lâm Nặc không ít lần, thậm chí còn đứng về phía anh để gài bẫy cô.

Thấy cô im lặng, Lâm Nặc lo lắng hỏi:

“Sao thế? Nếu em thực sự không muốn đi thì thôi vậy…”

Giọng anh thấp dần, rõ ràng có chút thất vọng.

“Được thôi, tôi đi.”

Tần Tiểu Tiểu nghĩ thầm, không thể để Hà Ngọc Mộng được như ý. Cô ta càng muốn trèo cao vào Lâm gia, cô càng phải phá hỏng kế hoạch của cô ta. Dù không cần tình yêu này, cô cũng tuyệt đối không để yên.

“Thật sao? Tuyệt quá!”

Lâm Nặc ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ. Gương mặt vốn đã tuấn tú nay lại càng trở nên chói lọi. Tần Tiểu Tiểu bất giác bị nụ cười ấy làm cho rung động, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác.

“À đúng rồi, cái này cho em.”

Lâm Nặc đặt vào tay cô một chiếc hộp giấy. Cô tò mò mở ra, vừa nhìn thấy bên trong, cô liền mừng rỡ, bên trong chính là trà Đại Hồng Bào!

“Sao anh lại có cái này?” Cô ngạc nhiên hỏi.

Lâm Nặc quay mặt đi, chỉ vào má lúm đồng tiền của mình:

“Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”

Tần Tiểu Tiểu siết chặt chiếc hộp, người này thật sự vô lại đến cực điểm. Cô lập tức trả hộp lại cho anh, hừ một tiếng:

“Vô công bất thụ lộc.(*)”

(*): Không làm mà hưởng thì không nhận.

Nói xong, cô xoay người bước đi. Lâm Nặc thấy vậy liền sốt ruột, vội đuổi theo giải thích:

“Này, không phải lộc đâu, em phải trả tiền đấy! Anh trai anh bảo em cần nên bảo anh mang đến cho em, hơn nữa còn dặn nhất định phải thu tiền.”

Nghe vậy, Tần Tiểu Tiểu quay lại, cầm lấy hộp trà và mỉm cười hỏi:

“Bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, hai vạn.”

Lâm Nặc giơ hai ngón tay lên, thực ra giá thực sự còn cao hơn nhiều, nhưng anh trai anh đã nói, "Cô ấy là người có cốt khí, cậu thử tặng không một hộp xem." Giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến anh không dám làm trái.

“Được, lát nữa tôi sẽ đưa tiền cho anh.”

Tần Nho Nhỏ sảng khoái đồng ý. Cô biết rõ trà Đại Hồng Bào của Tử Thiên Cung có giá không hề rẻ, hai vạn tệ chỉ mua được khoảng 20 gram, trong khi hộp trà trên tay cô có khoảng 80 gram. Lâm Kha thực sự đã giảm giá cho cô sao? Hay chiếc hộp này còn ẩn chứa điều gì khác?

Đúng lúc đó, Hà Ngọc Mộng mặc chiếc váy hồng nhạt, đi giày cao gót bước đến.

“Tiểu Tiểu, tớ đến đón cậu tan làm đây!” Cô ta vẫy tay với vẻ hào hứng.

Nhìn thấy sự vui vẻ của cô ta, đáy mắt Tần Tiểu Tiểu thoáng qua một tia lạnh lùng.

“A, anh Lâm Nặc cũng ở đây à?” Hà Ngọc Mộng tươi cười chào hỏi, ánh mắt liên tục quét qua lại giữa cô và Lâm Nặc.

“Ừm, vừa hay cô đến đúng lúc, cùng đi ăn cơm đi.” Lâm Nặc nói.

Hà Ngọc Mộng nghe vậy, vẻ mặt đầy vui sướиɠ, kéo tay Tần Nho Nhỏ, cười rạng rỡ:

“Được thôi! Lại làm phiền anh chi tiền rồi.”