Trở Lại Vạch Trần Bạn Thân Tâm Cơ

Chương 4: Hợp đồng quảng cáo

Lúc này, Liễu Húc cầm bản hợp đồng, đặt trước mặt Tần Tiểu Tiểu, giọng điệu dứt khoát:

“Quảng cáo của Sơn Thủy lần này chỉ đích danh em làm đại diện. Nếu đã bị mất vai diễn, thì nhân cơ hội này xuất hiện nhiều hơn đi, sẽ có lợi cho em.”

Tần Tiểu Tiểu cầm lấy bản hợp đồng, lật xem một chút. Thực ra, nội dung chẳng có gì xa lạ với cô cả.

Kiếp trước, chuyện này cũng xảy ra y hệt. Lâm Nặc đã dùng bản hợp đồng này để lấy lòng cô. Khi đó, cô ngu ngốc tin vào những tin đồn vớ vẩn trong công ty, làm bộ thanh cao mà từ chối hợp đồng này. Cuối cùng, người nhận được cơ hội lại chính là Hà Ngọc Mộng.

“Cảm ơn anh Húc.”

Tần Tiểu Tiểu ngọt ngào nở nụ cười. Được hợp tác với Sơn Thủy là một cơ hội ngàn vàng đối với cô.

“Được rồi, anh sẽ thông báo với chủ tịch Sơn Thủy. Em cứ ngồi đây chờ tin tức, đọc kỹ nội dung hợp đồng trước đi.”

Liễu Húc hài lòng gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Anh ta vừa mới đi chưa bao lâu, Hà Ngọc Mộng đã bước vào.

Cô ta nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trên bàn, ánh mắt lóe lên tia khó chịu, nhưng vẫn làm bộ ngập ngừng:

“Tiểu Tiểu, đây là hợp đồng của Sơn Thủy sao?”

Giọng điệu cô ta nghe qua thì như vô tình, nhưng thực chất lại chứa đầy ẩn ý. Tần Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn cô ta, nở nụ cười nhẹ:

“Đúng vậy, là hợp đồng quảng cáo của Sơn Thủy.”

Giọng cô không giấu nổi chút khoe khoang. Sắc mặt Hà Ngọc Mộng thoáng thay đổi.

“Tiểu Tiểu, cậu thực sự muốn nhận quảng cáo này sao? Bây giờ trong công ty ai cũng bàn tán về chuyện này… Họ nói cậu dựa vào quan hệ với ai đó mới có được hợp đồng này. Tớ nghĩ cậu không nên nhận thì hơn.”

Cô ta nói với vẻ đầy lo lắng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tần Tiểu Tiểu. Tần Tiểu Tiểu cầm hợp đồng trong tay, khóe môi hơi nhếch lên. Cô biết rất rõ, Hà Ngọc Mộng sắp bắt đầu màn "tận tình khuyên bảo" của mình rồi.

“Mộng Mộng, vậy theo cậu, ai mới thích hợp nhận hợp đồng này?”

Ánh mắt Hà Ngọc Mộng hơi lóe lên.

“Thật ra cậu là người phù hợp nhất. Nhưng vì có quá nhiều lời đồn đại không hay, cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ. Nghệ sĩ vốn dĩ đã chịu nhiều thị phi, nếu bị gán danh tiếng không tốt, sau này những công ty khác sẽ không muốn hợp tác với cậu nữa đâu.”

Nghe đến đây, Tần Tiểu Tiểu thực sự muốn xé toạc bộ mặt giả tạo của cô ta. Cô thật sự nghĩ cô vẫn là con ngốc Tần Tiểu Tiểu của kiếp trước sao? Cô đặt hợp đồng xuống bàn, giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Mộng Mộng, cậu thật tốt. Cậu nói đúng, trong công ty ai cũng bảo tớ ngủ với Lâm Nặc mới có hợp đồng này. Tớ không nên nhận vào lúc này.”

Hà Ngọc Mộng nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt vẫn giả vờ nghiêm túc:

“Tiểu Tiểu, tớ thật sự chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”

“Ừm, tớ biết.”

Tần Tiểu Tiểu cầm lấy hợp đồng, đứng dậy đi về phía cửa.

“Tớ sẽ đem hợp đồng này trả lại cho anh Húc.”

Hà Ngọc Mộng mừng rỡ, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:

“Tốt lắm, vậy tớ chờ cậu nhé. Một lát nữa chúng ta đi dạo phố.”

“Được.”

Tần Tiểu Tiểu biến mất sau cánh cửa.

Ngay khi cô đi khỏi, Hà Ngọc Mộng lập tức cầm điện thoại, tìm kiếm danh bạ, rồi nhanh chóng gọi đi.

Chỉ sau vài giây, đầu dây bên kia có người bắt máy.Giọng nam trầm ấm vang lên:

“Alo?”

Hà Ngọc Mộng nuốt nước bọt, giọng có chút run rẩy, nhưng đầy ý tứ lấy lòng:

“Anh Lâm Nặc, em là Hà Ngọc Mộng, bạn thân của Tiểu Tiểu đây.”

Lâm Nặc im lặng một lúc, sau đó hỏi:

“Là cô à? Có chuyện gì không?”

Hà Ngọc Mộng nhanh chóng điều chỉnh giọng điệu, mang theo chút lo lắng giả tạo:

“Là thế này… Không phải công ty anh đang muốn mời Tiểu Tiểu làm đại diện quảng cáo sao? Nhưng hình như cô ấy không muốn nhận đâu. Người đại diện của bọn em, anh Húc còn đang cố ép cô ấy nhận. Cô ấy buồn đến mức khóc rồi.”

Giọng cô ta đầy vẻ sốt ruột, nhưng khuôn mặt thì tràn ngập hưng phấn. Tất cả đều diễn ra đúng theo kế hoạch của cô ta.

"Khóc sao?"

Lâm Nặc sững người, bàn tay cầm bút khẽ run, khiến cây bút văng ra xa.

"Đúng vậy, anh xem, hay là đổi sang người khác làm đại diện đi? Em thực sự không nỡ nhìn cô ấy đau lòng như vậy."

Hà Ngọc Mộng càng nói càng hứng thú, suýt chút nữa buột miệng bảo anh ta chọn cô ta luôn cho rồi.

"Chuyện này… Thật ra người chọn mẫu quảng cáo là anh trai tôi, tôi…"

Lâm Nặc còn chưa nói xong, điện thoại nội bộ trên bàn đột ngột vang lên.

"Cô chờ chút, tôi phải nghe điện thoại đã."

"Vâng."

Hà Ngọc Mộng nắm chặt điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên, chờ đợi câu trả lời mong muốn. Từ bên kia vang lên những tiếng nói chuyện lẫn tạp âm, có chút mơ hồ, nghe không rõ lắm. Hà Ngọc Mộng nhân cơ hội này, lẩm nhẩm vài câu hát, lòng vui sướиɠ mà đi đi lại lại trong phòng.

Chẳng mấy chốc, giọng của Lâm Nặc lại truyền đến.

"Xin lỗi, để cô chờ lâu."

"Không sao đâu."

Chỉ cần là anh, dù chờ bao lâu em cũng nguyện ý.

"Chuyện là thế này, vừa rồi bên Thiên Hoàng gọi đến báo rằng Tiểu Tiểu đã ký hợp đồng rồi. Tôi cũng không biết sao cô ấy lại ký nhanh như vậy, nhưng một khi hợp đồng đã được ký, thì không thể hủy bỏ. Tiểu Mộng, ừm… gọi thế có được không? Cô giúp tôi an ủi Tiểu Tiểu một chút, ngày mai tôi mời hai người đi ăn cơm nhé."

Câu nói này vừa thốt ra, Hà Ngọc Mộng như bị sét đánh giữa trời quang. Tần Tiểu Tiểu… đây là đang chơi cô ta sao? Vừa nãy không phải còn nói là không nhận sao?

"À… được ạ."

Hà Ngọc Mộng miễn cưỡng đáp lời, sau đó lập tức cúp máy. Cô ta nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay, tức đến nỗi suýt nữa ném mạnh xuống đất. Nhưng nghĩ lại, cô ta lại kiềm chế, nhét điện thoại vào túi rồi hầm hầm bước ra khỏi phòng, hướng thẳng đến văn phòng của Liễu Húc. Vừa ra đến hành lang, cô ta liền bắt gặp Tần Tiểu Tiểu từ trong phòng Liễu Húc bước ra.

Hai người đối mặt nhau. Hà Ngọc Mộng tức giận đến mức gót giày cao gót giẫm mạnh xuống sàn, chưa kịp đến gần đã lớn tiếng trách móc:

"Tiểu Tiểu, cậu ngốc quá! Cậu ký hợp đồng này chẳng khác nào hủy hoại chính mình!"

Trong khoảnh khắc, đôi mắt Tần Tiểu Tiểu chợt trở nên lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao. Nhưng tia lạnh lẽo ấy chỉ lóe lên một giây rồi biến mất.

Hà Ngọc Mộng hơi sững sờ, không tin nổi mà nhìn kỹ Tần Tiểu Tiểu. Cô ta chớp mắt, nhưng gương mặt trước mắt vẫn là dáng vẻ hiền lành, ngây thơ của Tiểu Tiểu. Có lẽ… vừa rồi cô ta nhìn nhầm?

"Mộng Mộng, thật xin lỗi. Anh Húc cứ ép tớ nhận, tớ đã khóc đến mức không chịu nổi."

Tần Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lặp lại chính những lời mà Hà Ngọc Mộng vừa nói với Lâm Nặc. Hà Ngọc Mộng nghe vậy, thoáng có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

"Không phải chứ, anh Húc dù có ép cậu nhận thì cậu cũng phải suy nghĩ chứ! Cậu nhìn xem bây giờ công ty đồn đại cậu ra sao kìa! Lần trước Lâm Nặc đến, cậu đã không nên cùng anh ta đi ăn cơm rồi."

Hà Ngọc Mộng nghiến răng, biết không thể thay đổi được gì nữa, nên lập tức quay sang trách móc. Tần Tiểu Tiểu nhìn thẳng vào cô ta, như thể đang soi vào một tấm gương.

Cô giả vờ ấm ức:

"Mộng Mộng, tớ sai rồi. Là tại Lâm Nặc cứ ép tớ đi cùng. Nhưng giờ hợp đồng đã ký rồi, biết làm sao đây?"

Vừa nói, cô vừa vươn tay kéo tay Hà Ngọc Mộng, dáng vẻ như một người bạn thân đang tìm sự an ủi. Hà Ngọc Mộng hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn nắm lấy tay cô, giọng điệu đầy vẻ bao dung:

"Thôi được rồi, lần sau chú ý hơn. Mẹ cậu đã nhờ tớ chăm sóc cậu, nếu không làm tròn trách nhiệm, tớ cũng không biết phải đối mặt với bác ấy thế nào."

Bàn tay ấm áp của Hà Ngọc Mộng đặt trên tay cô. Nhưng với Tần Tiểu Tiểu, cảm giác ấy chẳng khác nào một viên thuốc độc sắp phát nổ. Sự căm hận trong lòng cô suýt chút nữa trào ra ngoài.

Chăm sóc cô? Chính ai đã ép cô đến mức không còn nhà để về? Chính ai khiến đến ngày cưới bố mẹ cô cũng không dám đến dự? Nếu để bố mẹ cô biết con gái mình đã bị vứt bỏ, họ sẽ đau lòng đến nhường nào?

Lâm Nặc đã nói mời ăn cơm thì tất nhiên không phải chỉ nói cho có, mà cũng không chỉ mời riêng Hà Ngọc Mộng. Anh ta vốn dĩ có dụng ý khác. Lâm Nặc không hề ngốc.

Anh ta trực tiếp tìm đến Liễu Húc, nói rằng hợp đồng quảng cáo có một số điều khoản cần trao đổi với Tần Tiểu Tiểu. Hơn nữa, danh tiếng của nhị công tử tập đoàn Sơn Thủy cũng phải được tôn trọng, cho nên nhất định Tần Tiểu Tiểu phải ra ngoài ăn một bữa cơm với anh ta. Dù Liễu Húc có quyền lực đến đâu, đứng trước một nhân vật như Lâm Nặc, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thúc ép Tần Tiểu Tiểu nhận lời.

Tần Tiểu Tiểu thì một trăm lần không muốn đi. Cô ngồi trước máy tính, trì hoãn hết mức có thể, trong khi Hà Ngọc Mộng đứng trước gương hết thay bộ này lại đổi bộ khác, phân vân mãi không biết nên mặc gì. Dĩ nhiên, cô ta cũng không hỏi ý kiến Tần Tiểu Tiểu, tránh để cô phát hiện ra mục đích của mình.

Mãi đến khi đã trang điểm xong, xách túi chuẩn bị rời đi, cô ta mới sững sờ khi thấy Tần Tiểu Tiểu mặc một chiếc váy hoa đơn giản, thong thả bước theo sau.

"Tiểu Tiểu, cậu định đi đâu vậy?"

"Đi ăn cơm."

Tần Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói, rồi bước nhanh về phía trước, để lại Hà Ngọc Mộng đứng đó trừng mắt nhìn bóng lưng cô, hận không thể đốt ra một cái lỗ thủng.

Khi đến đại sảnh, chiếc xe thể thao phong cách của Lâm Nặc đã đỗ ngay cửa. Một đám nữ nhân viên tụ tập trước cửa kính, háo hức nhìn trộm.

Lúc này, Hà Ngọc Mộng mới bừng tỉnh. Hóa ra, Lâm Nặc không chỉ mời riêng cô ta. Tần Tiểu Tiểu đi đến trước xe, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Lâm Nặc, cô rất tự nhiên chui vào ghế sau.

Nụ cười trên mặt Lâm Nặc thoáng cứng lại. Hà Ngọc Mộng theo sát phía sau, không chút khách khí mở cửa ghế phụ và ngồi xuống. Lâm Nặc bất đắc dĩ, đành phải khởi động xe, từ kính chiếu hậu len lén nhìn Tần Tiểu Tiểu đang thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.

"Tiểu Tiểu, em thích ăn gì? Anh đưa em đi ăn."

Lâm Nặc mỉm cười hỏi. Tần Tiểu Tiểu lướt nhìn qua kính chiếu hậu, chạm phải ánh mắt của anh ta, rồi thản nhiên đáp:

"Ăn bào ngư loại đắt nhất đi."

Giọng điệu của cô có chút lạnh lùng. Lâm Nặc nhìn vẻ mặt "giương nanh múa vuốt" của cô, không nhịn được bật cười:

"Được, vậy đi ăn bào ngư."

Hà Ngọc Mộng từ khi lên xe đã bị ngó lơ hoàn toàn. Bây giờ lại thấy hai người họ trò chuyện như vậy, mà cô ta lại chẳng được hỏi han lấy một câu, lòng bàn tay bất giác siết chặt túi xách, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

"Lâm Nặc, hình như quanh đây không có nhà hàng nào chuyên làm bào ngư ngon cả."

Cô ta dịu dàng nói, cố gắng kéo sự chú ý của anh ta về phía mình. Lâm Nặc khẽ cười, giọng ôn hòa:

"Xem ra cô cũng là người sành ăn đấy. Cứ để tôi lo, tôi sẽ đưa hai em đến chỗ ngon nhất."

Nói xong, ánh mắt anh ta lại dừng trên kính chiếu hậu, lén nhìn phản ứng của Tần Tiểu Tiểu. Cô bị nhìn đến phát phiền, suýt nữa muốn lấy khăn che kín kính chiếu hậu để khỏi phải chạm mắt với anh ta.

Chiếc xe dừng trước cửa khách sạn quốc tế Lưu Ly. Hà Ngọc Mộng lần đầu tiên đặt chân đến một nơi xa hoa như vậy, đôi mắt mở to, tham lam ngắm nhìn không gian lộng lẫy của khách sạn. Tần Tiểu Tiểu cũng không khỏi sửng sốt.

Kiếp trước, cô chưa từng cùng Lâm Nặc đến những nơi như thế này. Khi đó, cô cho rằng tình yêu phải là thứ bình dị, càng giản đơn càng quý giá. Nhưng kết cục thì sao? "Quý giá" của cô rốt cuộc ở đâu?

Lâm Nặc đưa chìa khóa xe cho nhân viên bãi đậu xe, quay sang nhìn Tần Tiểu Tiểu đang ngơ ngác, bật cười:

"Đi thôi, chậm là hết bào ngư ngon đấy."

Tần Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn váy hoa cũ kỹ trên người mình, lại nhìn xuống đôi dép xăng-đan đế bằng, bỗng cảm thấy bản thân như đang tự đào một cái hố chôn mình.

"Rất đẹp, anh không chê chút nào đâu."

Lâm Nặc ghé sát vào tai cô, thì thầm một câu. Hơi thở phả nhẹ bên tai khiến Tần Tiểu Tiểu giật mình, lập tức nhảy sang một bên, cảnh giác nhìn anh ta. Thấy anh ta cũng chỉ mặc trang phục bình thường, không phải âu phục chỉnh tề, cô mới bớt căng thẳng.

Hừ nhẹ một tiếng, cô xoay người, dẫn đầu bước vào đại sảnh. Lâm Nặc khẽ cười, quay lại lịch sự mời Hà Mộng Mộng:

"Mời vào, Hà Ngọc Mộng tiểu thư."

Dáng vẻ lịch thiệp, thái độ đúng mực. Hà Ngọc Mộng vốn đang tức giận đến đỏ cả mắt, nhưng lại bị hành động này làm cho xao động. Cô ta thẹn thùng vươn tay định khoác lên tay anh ta, ai ngờ…

Lâm Nặc chẳng buồn nhìn, thản nhiên rảo bước vào trong. Hà Ngọc Mộng đơ người tại chỗ, rồi tức giận dậm chân mấy cái. Cô ta si mê một người đàn ông, nhưng người đó lại chẳng để cô ta vào mắt.

Nhân viên phục vụ dẫn ba người lên nhà hàng trên tầng 16. Hà Ngọc Mộng như một bà lão Lưu lần đầu vào thành, tò mò nhìn xung quanh, nhưng vẫn cố bày ra phong thái của một minh tinh. Tần Tiểu Tiểu thì ngược lại, bước đi nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Lâm Nặc, với khí chất ôn hòa và nụ cười dịu dàng, đi bên cạnh cô, khiến không ít thực khách trong nhà hàng ngoái nhìn.

Ba người ngồi xuống bàn gần cửa sổ. Cảnh quan thành phố nhìn từ tầng 16 không hề kém cạnh. Tần Tiểu Tiểu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút hoang mang. Linh hồn cô như đang xuyên qua một lớp thời gian, trở về quá khứ. Cô chưa từng đứng ở nơi cao như thế này.

Nhưng cho dù có đứng ở đây, cô vẫn từng rơi xuống đáy sâu, thậm chí còn thảm hơn bất kỳ ai khác. Trách ai đây? Chỉ có thể trách bản thân kiếp trước đã không học được cách bảo vệ chính mình.