Thật sự rất khó để trò chuyện với người quái dị này, nhưng bị giam cầm nhiều năm, quanh nàng chỉ có vài cung nữ câm và Ly Sương, không có lựa chọn nào khác.
Đã nhiều năm trôi qua, Nhan Kiều Kiều không còn nhớ rõ mình đã chọc giận Hàn Tranh như thế nào mà bị hắn lấy cớ dưỡng bệnh nhốt lại. Hắn không cho nàng danh phận, từ chối cho người thân đến thăm, chỉ định kỳ báo tin bình an ra bên ngoài, đến nay đã hơn bảy năm.
Trong bảy năm ấy, mỗi tháng hắn đều đến bảy tám lần, ra tay độc ác giày vò nàng, rồi đưa canh tránh thai.
Hắn nói muốn chiếm giữ toàn bộ của nàng, không cho phép bất kỳ ai tranh giành, kể cả đứa nhỏ.
Một sự kiểm soát bệnh hoạn.
Giờ đây, trên đời nàng đã không còn người thân, chỉ còn lại một mình cô đơn, đúng như ý nguyện của hắn.
Ngón tay Nhan Kiều Kiều khẽ run, làm rơi một cánh hoa mai.
Cánh hoa rơi xuống vết hằn ngang trên cổ tay nàng, chẳng biết ai đáng thương hơn.
Nhìn những vết bầm tím sẫm màu, Nhan Kiều Kiều vô thức thở phào — vết hằn vẫn còn rõ.
Nếu vết hằn nhạt đi, điều đó có nghĩa là Hàn Tranh có thể đến bất cứ lúc nào để "bổ sung" thêm.
Nàng biết chỉ cần mình tỏ ra ngoan ngoãn, mềm yếu một chút, có thể bớt đi được phần nào đau khổ, nhưng nàng lại cố tình chống đối Hàn Tranh, cứng đầu không chịu khuất phục. Hắn càng bạo lực, nàng càng cố tình châm chọc, khích cho hắn phát điên. Cuối cùng, người chịu khổ vẫn là chính nàng.
Dù Ly Sương không nói ra, nhưng Nhan Kiều Kiều có thể nhìn ra từ ánh mắt nàng ấy — Ly Sương cho rằng nàng phạm thượng, đại nghịch bất đạo.
Nhan Kiều Kiều nghiêng đầu, nhìn chiếc đồng hồ cát khảm vàng lấp lánh.
Giờ đi ngủ vẫn còn sớm.
"Hay là ngươi ra ngoài nghe ngóng thử xem các phi tần ấy mắc bệnh gì, cũng để biết mà kê thuốc cho đúng," Nhan Kiều Kiều nhỏ nhẹ: "Để ngươi đỡ phải ngày ngày gϊếŧ người, cực nhọc mà lại không được thêm bổng lộc."
Ly Sương không động đậy, bước chân không dịch nửa phân: "Chức trách đã nhận, vạn chết không từ."
Đây chính là một khúc gỗ vô tình canh giữ cửa, trong đầu chỉ có tư tưởng tận trung báo quốc, lặp đi lặp lại câu “quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung”. Hàn Tranh lệnh cho nàng ta canh giữ Đình Vân Điện, trông coi Nhan Kiều Kiều, thì nàng ta tuyệt đối không rời nửa bước.
Phiền.
Nhan Kiều Kiều lười nhác đứng dậy, ngáp dài, quyến rũ bước về phía chiếc giường ngà voi làm từ gỗ nam mộc dát vàng trong nội điện, giọng uể oải kéo dài: "Thôi được rồi. Đợi vương gia đến, ta sẽ mách chuyện này, mong lấy được chút thương xót từ hắn, có khi hắn sẽ ở lại vài ngày, không thượng triều nữa."
Mái tóc mây buông lỏng sau đầu, thân hình mềm mại tựa tuyết ngọc, như một bông hoa đào rực rỡ đang độ nở rộ, diễm lệ phai tàn, yếu ớt mỏng manh.
Nhan Kiều Kiều biết Ly Sương khó chịu nhất khi thấy nàng bày ra vẻ kiều mị này.
Không phải là vì ghen tị, mà là do lòng trung thành cứng nhắc — yêu mị mê hoặc quân vương, đáng chết. Nhưng trớ trêu thay, nhiệm vụ của vị phó thống lĩnh này lại là bảo vệ yêu cơ, thật là bực bội.
Ly Sương khó chịu, Nhan Kiều Kiều lại rất vui. Hai bên vốn đã khác lập trường, thì việc gây tổn thương lẫn nhau cũng là điều hiển nhiên.