Giọng nói trầm xuống, sắc mặt Chiết Chi trắng bệch không còn chút máu.
Mọi do dự vừa rồi lập tức tan biến, trong lòng nàng chỉ còn lại hình ảnh kết cục thê lương khi về làm dâu phủ Tướng quân.
Trong cơn hoảng loạn, Chiết Chi buông lỏng đầu ngón tay đang siết chặt cây trâm cài, rồi vội vàng níu lấy vạt áo hắn, hạ giọng cầu xin:
"Ca ca, cứu ta."
Lời thốt ra quá mức tự nhiên, đến mức Chiết Chi nhận ra mình đã lỡ lời ngay lập tức. Nàng run rẩy ngẩng đầu, dò xét biểu cảm trên khuôn mặt Tạ Ngọc, lo sợ rằng cách xưng hô này sẽ chạm đến cơn giận mà hắn tích tụ trong mười mấy năm xa cách.
Nhưng trên khuôn mặt Tạ Ngọc không hề có vẻ phẫn nộ, chỉ là ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Ánh mắt hắn lướt xuống, ngón tay lạnh buốt lướt qua cổ nàng, như vuốt ve, vừa dịu dàng vừa áp bức.
"Ai là ca ca của ngươi?" Giọng nói hắn nhẹ nhàng, dường như ẩn chứa nụ cười.
Nhưng đôi mắt hắn lại không hề có ý cười.
Chiết Chi nắm chặt lấy vạt áo hắn, đầu ngón tay run rẩy nhưng càng lúc càng siết chặt hơn.
Khi nàng mở miệng lần nữa, giọng nói đã nghẹn ngào:
"Tạ... Tạ đại nhân, cầu xin ngài cứu ta lần này. Chiết Chi nguyện lấy cả đời báo đáp ân đức của ngài."
"Khi cầu xin người khác, hứa hẹn như vậy là quá nhiều," Tạ Ngọc lạnh lùng nhìn nữ tử đang quỳ trước mặt hắn. Đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào chiếc cổ mảnh mai của nàng, giọng nói vô cảm:
"Nhưng cuối cùng, lời hứa thường khó mà thực hiện. Thậm chí, có người còn lấy oán trả ơn."
Lời vừa dứt, ngón tay hắn khẽ dừng lại. Đôi mắt nàng đẫm lệ, nước mắt rơi từng giọt, trong suốt như những chuỗi ngọc.
Tạ Ngọc nhíu mày, thu tay lại.
Vạt tay áo rộng của hắn khẽ lướt qua khuỷu tay nàng, nhưng Chiết Chi vẫn nắm chặt lấy, nước mắt càng không ngừng tuôn rơi, thấm ướt vạt áo quan màu xanh biển của hắn.
"Đại nhân, xin ngài..." Nàng cầu xin lần nữa, nước mắt như dòng suối nhỏ chảy không ngừng, rơi trên tay áo hắn rồi biến mất.
Tạ Ngọc cúi đầu nhìn tay áo bị thấm ướt, môi mím lại, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui.
Không khí trong kiệu như đông lại, lạnh giá ngột ngạt. Ở bên ngoài, những người hầu vì lo lắng giờ lành đón dâu sắp hết, không ngừng đổ mồ hôi hột.
Cuối cùng, một người không nhịn được quỳ xuống trước kiệu, dập đầu kêu lên:
"Tạ đại nhân, xin ngài khai ân! Nếu lỡ mất giờ lành, mạng của bọn nô tài chúng ta cũng khó mà giữ được!"
Tạ Ngọc có vẻ khó chịu, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Về nói với Tả Tướng, người ta sẽ giữ lại."
Người bên ngoài kinh hãi, vội vàng thưa:
"Nhưng, chuyện này..."
Tạ Ngọc không buồn nói thêm, chỉ khẽ gõ tay lên bàn nhỏ trong kiệu. Quan kiệu lập tức được nâng lên, tiếp tục lăn bánh ổn định tiến về phía trước.
Không bao lâu sau, bên ngoài kiệu trở nên ồn ào. Tiếng huyên náo cho thấy đoàn kiệu đã đến khu phố đông đúc trên Chu Tước Trường Nhai.