Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Tổng Tài Kinh Hồn Hằng Đêm

Chương 5

Lý Oánh Chúc nháy mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυng Chiêu: "Thẩm tổng, phiền anh sắp xếp cho tôi một phòng. Đêm nay có lẽ sẽ hơi ồn nên anh chỉ cần đắp chăn ngủ say là được."

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu thoáng do dự nhưng rồi cũng gật đầu: "Được, tôi sẽ sắp xếp."

Thẩm Trung Lương cười nhạt, chỉ tay về phía cô: "Ha! Cô tự mâu thuẫn đấy. Vừa nói mọi người đừng ngủ quá sâu, giờ lại bảo ngủ say. Đồ lừa đảo, còn chối à?"

Lý Oánh Chúc cười ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh: "Thẩm đại thiếu gia, anh hiểu lầm rồi. "Mọi người" mà tôi nói là anh và vợ anh. Nhưng nếu tối nay hai người ngủ riêng thì chỉ còn mỗi anh thôi."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Thẩm Trung Lương.

Lý Oánh Chúc chẳng buồn để ý thêm, lon ton theo sát bước chân của Tɧẩʍ ɖυng Chiêu.

“Tôi rất hài lòng với nơi này, cảm ơn Thẩm tổng đã vất vả nha.”

Cô ngồi phịch xuống chiếc giường mềm mại, còn thích thú nhún nhảy vài cái, đôi mắt sáng lên vẻ tò mò.

Không hổ danh là nhà họ Thẩm – một trong Tứ đại hào môn kinh thành, ngay cả chiếc giường để ngủ cũng xa hoa đến mức này. Cái đệm này thoải mái hơn bất cứ thứ gì trong đạo quán, nói ít cũng phải trị giá hai trăm vạn tệ chứ chẳng đùa!

“Đạo trưởng Lý à, cô là người ông nội yêu cầu tôi mời đến. Tôi đều sẽ cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Nhưng mà…” Tɧẩʍ ɖυng Chiêu bất chợt nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh: “Hy vọng cô thật sự có thể chữa khỏi cho ông nội. Nếu cô đúng như lời anh cả nói chỉ là một tên bịp bợm chuyên lừa gạt người già thì với những thủ đoạn của tôi, cô đừng mong dễ dàng rời khỏi kinh thành này.”

Lý Oánh Chúc phẩy tay, trông có vẻ nhí nhảnh: “Được rồi, được rồi. Thẩm tổng, sao cứ gọi tôi là ‘Đạo trưởng Lý’ mãi vậy? Nghe như một lão già khô khốc ấy. Gọi tôi là ‘Oánh Chúc’ hoặc ‘Oánh Oánh’ cũng được mà.”

Gương mặt lạnh lùng của Tɧẩʍ ɖυng Chiêu chẳng hề động đậy lấy một chút.

“Đạo trưởng Lý à, nghỉ ngơi đi. Đợi xong việc, tôi sẽ chuyển nốt một trăm vạn tệ còn lại cho cô.”

Lý Oánh Chúc chu môi, nhìn theo bóng lưng anh khuất dần ngoài cửa, hậm hực lẩm bẩm: “Hừ, đồ heo lớn, chẳng đáng yêu tí nào như trước kia cả.”

Nói rồi, đôi mắt tinh nghịch của cô thoáng hiện nét buồn.

“Thôi, ngủ thôi, ngủ thôi!”

Cô bực bội hất tung chăn lên, vùi đầu chìm vào giấc ngủ.

---

23:45

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu ngồi bật dậy từ trên giường, cảm giác khó chịu dâng đầy trong lòng.

Lý Oánh Chúc đã nói rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện, dặn anh là nhất định phải ngủ trước mười hai giờ. Nghe cứ như bảo anh phải trốn kỹ trong phòng, chẳng biết trời đất gì mà qua đêm yên lành. Một người đàn ông như anh chẳng lẽ lại nhát gan hơn một cô nhóc sao?

Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng, bắt gặp ánh sáng vẫn hắt ra từ phòng của anh cả và chị dâu.

“Cộc, cộc, cộc.”

“Anh cả, chị dâu, vẫn chưa ngủ sao?”

Trong phòng vang lên giọng run rẩy của Thẩm Trung Lương: “Dung Chiêu, vào đi, tụi anh vẫn chưa ngủ.”

Đẩy cửa bước vào, anh thấy anh cả và chị dâu ngồi ngay ngắn trên giường, vẻ mặt đầy bất an, quần áo vẫn chỉnh tề.

“Anh à, chẳng phải anh không tin lời cô ấy sao? Sao lại sợ đến thế?” Tɧẩʍ ɖυng Chiêu nhướn mày.

“Anh có sợ đâu!” Thẩm Trung Lương chột dạ, cố làm ra vẻ cứng cỏi: “Nhưng mà… hình như con nhóc đó cũng có chút bản lĩnh. Nó biết chuyện Cầm Tri nhiều lần bị sảy thai. Mấy lời nó nói, anh không muốn tin cũng hơi khó.”

Vương Cẩm Tri rụt rè đề nghị:

“Chồng ơi, hay là… chúng ta ngủ riêng ra đi? Em ở cạnh anh… em sợ lắm.”

“Không được! Em phải ở bên cạnh anh, như thế anh mới bảo vệ được em.”

Tɧẩʍ ɖυng Chiêu nhìn anh cả run như cầy sấy, chẳng buồn bóc trần lời nói mạnh miệng ấy.

“Còn sớm mà, mọi người ầm ĩ gì vậy?”

Lý Oánh Chúc ngáp dài, uể oải bước vào phòng.

Nhìn đồng hồ đeo tay, cô cau mày khó chịu: “Mới được ngủ thêm mười mấy phút mà đã bị mọi người làm ồn tỉnh giấc.”