Tại nhà họ Thẩm.
Lý Oánh Chúc cúi người trước giường ông cụ Thẩm, lúc thì mở mí mắt ông cụ ra xem, lúc thì bắt mạch, lúc thì áp tai lên ngực ông để nghe ngóng.
Cậu cả Thẩm Trung Lương, nhíu mày, khẽ ghé vào tai em trai Tɧẩʍ ɖυng Chiêu thì thầm: "Dung Chiêu à, em có chắc là mình không tìm nhầm người không đấy? Con nhóc ranh này mà là Trường Phong đạo nhân mà ông nói à?"
"Nói xấu sau lưng thì ít nhất cũng phải chắc chắn người ta không có mặt ở đây rồi nói chứ." Lý Oánh Chúc không quay đầu lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi ông cụ Thẩm.
Thẩm Trung Lương ngượng ngùng ho khẽ: "Đạo trưởng, rốt cuộc ông nội tôi bị sao thế?"
Lý Oánh Chúc xoay người, nghiêm túc nói với mọi người trong phòng: "Mặt mày ông cụ Thẩm tối sầm, ấn đường đen, không phải bị bệnh, mà là trúng tà."
Nói xong, khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng rất đắc ý. Nhìn vẻ trầm mặc của mọi người trước mắt, chắc chắn họ đã bị phong thái cao nhân của cô dọa sợ rồi.
Cô thậm chí hơi ngẩng đầu, đợi nhà họ Thẩm cúi đầu bái phục.
"Quản gia Trương, đuổi con nhóc nói năng nhảm nhí này ra ngoài đi! Người mà ông nội tôi đề cử khiến tôi còn tưởng là cao nhân y thuật gì đó, hóa ra lại là một tên lừa đảo. Chờ ông nội tỉnh lại, tôi sẽ nói ông đừng nhàn rỗi mà đi lang thang dưới chân cầu nữa, lừa đảo nhiều quá!"
"Vâng thưa cậu."
Quản gia Trương cao to lực lưỡng, nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Lý Oánh Chúc lôi mạnh ra cửa.
"Đợi đã!" Lý Oánh Chúc giãy dụa, tay còn lại huơ loạn xạ, cố hết sức thoát khỏi tay quản gia.
Đột nhiên, cô chỉ vào người phụ nữ bên cạnh Thẩm Trung Lương rồi nói gấp: "Có phải chị bao giờ sinh được con, hễ mang thai là bị sảy không?"
Thẩm Trung Lương và người phụ nữ đồng thời sững người.
"Quản gia Trương, thả cô ấy ra!" Thẩm Trung Lương nheo mắt: "Nhóc con, sao cô lại biết chuyện này?"
Tɧẩʍ ɖυng Chiêu cũng kinh ngạc. Đây là chuyện riêng của anh trai và chị dâu, ngoài nhà họ Thẩm ra thì không ai biết. Cô nhóc này thực sự có bản lĩnh sao?
Lý Oánh Chúc chỉnh lại áo váy xộc xệch do giằng co, gương mặt non nớt cố làm ra vẻ cao nhân siêu phàm.
"Tôi tu hành ở đạo môn nhiều năm, xem tướng đoán mệnh vẫn có chút bản lĩnh đấy nhé. Vị phu nhân này là vợ của ngài phải không? Tôi không chỉ biết hai người không có con mà còn biết bệnh của ông cụ Thẩm liên quan đến chuyện này nữa."
Thẩm Trung Lương trầm ngâm giây lát: "Ý cô là... vì ông nội không được bế cháu nên buồn mà sinh bệnh sao?"
Lý Oánh Chúc suýt nữa lăn ra ngất.
"Đương nhiên không phải rồi! Tôi hỏi các người, có phải con đầu lòng của hai người mất sớm, sau đó mỗi lần mang thai đều bị sảy không?"
Người phụ nữ tên Vương Cầm Tri lập tức gật đầu: "Đúng vậy, đứa đầu của tôi là con gái, sinh ra đã là thai chết lưu."
Nói đến đây, ánh mắt cô ấy ngập đầy nỗi buồn.
"Từ đó, tôi mang thai mấy lần nhưng đều không giữ được, dù cẩn thận thế nào, thậm chí chỉ nằm trên giường cũng đột nhiên bị sảy thai."
"Vậy thì đúng rồi!" Lý Oánh Chúc vỗ tay: “Vấn đề nằm ở đứa con đầu của hai người đấy. Đứa trẻ không thể sống được nên mang lòng oán hận mà trở thành một tiểu quỷ oán linh. Nó không được sống nên cũng không cho những đứa trẻ khác sống."
Ánh mắt Lý Oánh Chúc đảo qua khắp dinh thự nhà họ Thẩm.
"Vừa bước vào đây tôi đã nhận ra, trong nhà đầy oán khí, hắc khí bao trùm. Ông cụ Thẩm là người lớn tuổi, sức khỏe yếu hơn nên phát bệnh trước. Nếu không trừ đi oán khí thì e rằng mọi người cũng sẽ gặp họa."
Vợ chồng Thẩm Trung Lương ngập ngừng, còn Tɧẩʍ ɖυng Chiêu thì hỏi: "Đạo trưởng Lý à, nếu vậy thì chúng tôi nên làm gì đây?"
Bản thân không tin mấy chuyện thần quái, nhưng ông nội đã bệnh nặng, bác sĩ cũng bó tay, chỉ có thể làm liều tin cô nhóc này một lần thôi.
Lý Oánh Chúc nhìn thẳng Thẩm Trung Lương và vợ anh ta: "Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, phiền hai người dẫn tôi đến mộ của đứa con gái đầu lòng đã mất nhé."