Tất nhiên, việc không nghe lời đại tỷ sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cô.
Thế nhưng, giữa “danh tiếng tốt” và “học những điệu múa cổ điển đã thất truyền”, cô không hề do dự dù chỉ một giây mà lập tức chọn ngay vế sau!
Dùng xong bữa sáng, Giang Vân Thư mới bảo Đào Diệp sang tiểu viện bên cạnh hỏi: “Hôm nay Kiều di nương rảnh lúc nào?”
Cô muốn tranh thủ lúc tiết xuân vẫn còn mát mẻ để học thêm nhiều một chút. Đợi đến những ngày hè nóng bức, việc nhảy múa sẽ trở nên rất mệt. Dù sao thì kiếp này cô không tranh làm vũ cơ đứng đầu, mùa hè vẫn là nên trốn trong phòng mát rượi, uống chút đồ lạnh mới thoải mái nhất!
Đào Diệp quay lại rất nhanh; “Kiều di nương nói hôm nay bà ấy rảnh cả ngày, tiểu thư có thể sang bất cứ lúc nào mà người muốn ạ.”
Giang Vân Thư duỗi người một cái, cười nói: “Vậy thì đi ngay bây giờ thôi.”
Nhưng cuối cùng, cô lại không đi được, vì vừa bước chân ra khỏi viện, cô đã gặp phải tỳ nữ bên cạnh phu nhân.
“Nhị tiểu thư, phu nhân mời tiểu thư qua chính viện.”
Giang Vân Thư hơi ngạc nhiên. Đại tỷ đang bệnh, sao phu nhân còn có thời gian gọi cô tới chính viện chứ?
Nghĩ đến việc đi học múa nên cô mặc rất đơn giản, bèn nói: “Cho ta về thay bộ xiêm y đã.”
Nhưng tỳ nữ kia lại lập tức kéo tay cô, nói với giọng gấp gáp: “Lão thái thái, Hầu gia và phu nhân đều đang ở chính viện chờ tiểu thư, không còn thời gian để thay đồ đâu.”
Lòng Giang Vân Thư càng thấy kinh ngạc hơn.
*Mọi người đều chờ mình ư? Chờ mình làm gì nhỉ?*
Chợt nhớ lại những lời mê sảng tối qua của đại tỷ, trong đầu cô lại nảy ra một ý nghĩ hoang đường...
*Chẳng lẽ, đại tỷ muốn mình thay thế tỷ ấy vào cung thật sao?**
Giang Vân Thư không kịp thay y phục nên đành mặc nguyên bộ đồ nhẹ nhàng tiện cho việc múa, trên người và đầu chẳng có lấy một món trang sức nào. Dưới sự thúc giục của tỳ nữ bên cạnh phu nhân, cô mới vội vã đi thẳng đến chính viện.
Đây là lần đầu tiên cô tới chính viện kể từ khi trong cung hạ chỉ. Chỉ thấy dưới mái hiên treo đầy l*иg đèn lụa, các cột hành lang được bọc trong tầng tầng lớp lớp vải gấm mới tinh. Hai bên sân còn bày những bụi tú cầu lớn, hoa nở rộ rực rỡ, cảnh tượng tràn ngập vẻ xa hoa và vui mừng.
Thế nhưng, khi bước vào chính đường, không khí bên trong lại hoàn toàn trái ngược. Trên gương mặt của tất cả mọi người đều không hề có chút gì vui vẻ nào.
Lão thái thái, Hầu gia, phu nhân đều có mặt, thậm chí cả đại tỷ cũng ở đây.
Đại tỷ xưa nay luôn giữ dáng vẻ đoan trang, lúc này lại tựa lưng vào một chiếc gối mềm to lớn. Sắc mặt nàng xanh xao, uể oải, đôi mắt thâm quầng hiện rõ dấu hiệu mệt mỏi.
Ngay khoảnh khắc Giang Vân Thư bước qua bậc cửa, ánh mắt của đại tỷ phóng thẳng về phía cô như một mũi tên sắc bén!
Giang Vân Thư sững người. Cô biết đại tỷ luôn không thích mình, nhưng sự không thích ấy trước giờ chỉ dừng lại ở thái độ của một tiểu thư khuê các chính thống khinh thường vị muội muội thứ xuất không chịu giữ mình.
Thế nhưng ánh mắt vừa rồi của đại tỷ không đơn giản là ghét bỏ. Đó là ánh nhìn như thể nàng mang mối thù khắc cốt ghi tâm với cô, ánh nhìn như muốn lột da cô ra vậy!
Không… không chỉ là muốn lột da. Đôi mắt ấy vừa ghen ghét vừa oán hận, như muốn lột da cô ra rồi khoác lên chính bản thân mình!
Ý nghĩ ấy khiến Giang Vân Thư rùng mình ớn lạnh.
*Không, không thể nào!*
Chắc chắn là do cô nghĩ nhiều quá thôi. Tối qua trước khi ngủ, cô đã đọc truyện về một nữ chính gặp phải yêu quái “họa bì” nên mới sinh ra cái tưởng tượng hoang đường này.
Ánh mắt đại tỷ cũng chỉ lóe lên trong giây lát, sau đó lại trở về vẻ đoan trang thường thấy, không còn chút dấu vết khinh miệt nào.
*Chắc mình nhìn nhầm thôi.*
Đại tỷ ghét cô, cô biết mà. Nếu nói là hận cô thì cũng còn có thể hiểu. Nhưng mà… ghen tị với cô ư? Làm gì có chuyện đó chứ?