Ngũ Nguyệt thấy Lục Dương vẫn đứng yên bên cạnh Đường Nhiễm, liền nói: “Lục Dương, cậu còn không đi à?”
“Tôi vẫn tin chị Nhiễm hơn.”
Ngũ Nguyệt hận không thể nuốt sống Đường Nhiễm, cô ta chất vấn Lục Dương: “Cô ta muốn chết, chẳng lẽ cậu cũng muốn chết theo cô ta sao?”
Bạch Lộ cũng lên tiếng: “Ở đây thực sự không an toàn, Nhiễm Nhiễm, tốt nhất là đi cùng chúng tôi.”
Những người khác dù không nói ra nhưng ít nhiều cũng có ý kiến với Đường Nhiễm.
Đường Nhiễm nói: “Bên ngoài là trận pháp, chỉ có phá trận mới có thể rời đi, nơi chúng ta ở chính là sinh môn duy nhất trong trận pháp.”
“Ở đây đầy rẫy âm khí, cô lại muốn giữ mọi người ở lại, rốt cuộc cô có ý đồ gì?” Ngũ Nguyệt tức giận đến chết đi được, nhìn Lục Dương một mực nghe theo Đường Nhiễm, cô ta càng thêm khó chịu.
Nhắc nhở đến đây đã là hết lòng hết dạ, nên Đường Nhiễm không nói gì thêm, quay người trở về phòng.
Thái độ của cô khiến người khác vô cớ tức giận.
【Chết tiệt, thái độ của Đường Nhiễm là gì vậy? Người ta có lòng khuyên cô rời đi, cô lại tỏ ra như vậy.】
【Đường Nhiễm có thể chết đi được không, tại sao cô ta muốn chết mà còn kéo theo người khác, a a a a, tức chết mất, phải làm sao đây.】
【Tôi đã báo cảnh sát rồi, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện trước khi cảnh sát đến không xảy ra chuyện gì nữa.】
Ngũ Nguyệt thấy Lục Dương sắp cùng Đường Nhiễm trở về phòng liền chất vấn: “Lục Dương, chẳng lẽ cậu muốn nhìn mọi người chết cùng cậu sao?”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhân viên chương trình không thể chịu nổi nữa: “Chúng ta nên đi thôi, nếu mấy hòa thượng kia phản ứng lại thì phiền phức lắm.”
Thực ra nếu không phải cảnh tượng vừa rồi diễn ra trực tiếp thì mọi người đã không thể tin được chuyện này là thật.
Ngũ Nguyệt vẫn chưa động đậy.
Thẩm Tình Tuyết bỗng nhiên nói như vô tình: “Cô ấy không yên tâm về Lục Dương.”
Đột nhiên, hai nhân viên chạy đến bên Lục Dương, khi cậu ấy còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã trực tiếp khiêng cậu ấy lên.
“Mau đi thôi.”
Lục Dương kêu lên một tiếng, sau đó lập tức vùng vẫy dữ dội.
Hai người kia rõ ràng rất khỏe, Lục Dương giãy giụa mãi vẫn bị đưa ra ngoài.
Thấy vậy, Ngũ Nguyệt cũng hành động.
Mọi người lập tức chạy ra ngoài, không ai quan tâm đến Đường Nhiễm vì trong lòng họ, Đường Nhiễm là người làm chậm trễ thời gian thoát thân của họ, ai còn quan tâm đến sống chết của cô.
Chỉ có Bạch Lộ gọi thêm một tiếng.
Lý Thiết vừa rồi bị mắng không ra gì, giờ lại có cơ hội cào phím.
【Kết bạn đừng bao giờ kết bạn với loại người như Đường Nhiễm, không thì lúc nào bị hại chết cũng không biết!】
Lời này vừa nói ra, lập tức nhận được nhiều sự đồng tình của khán giả.
Đường Nhiễm nhìn đám người biến mất trước mắt thì rất muốn chửi thề.
Không lâu sau, một âm thanh như sấm nổ vang lên trên đỉnh chùa.
Gần như ngay lập tức, âm khí bùng lên.
Tiếp theo là một tiếng thét thảm thiết đến cực điểm.
Đường Nhiễm thở dài, bước thẳng về phía tiền điện.
Không lâu sau khi cô rời đi, con mèo trắng đang ngủ say trên giường bỗng mở mắt, lập tức đuổi theo.
Tiền điện vốn trang nghiêm giờ đã trở thành một hiện trường săn gϊếŧ lớn.
Mọi người đều bị nhốt trong đại điện, Phật Tổ từ bi uy nghiêm không còn thương xót chúng sinh.
Các hòa thượng khoác áo cà sa hóa thành đao phủ, cầm dao mổ chém vào tất cả người sống.
Họ tàn nhẫn trêu đùa những con mồi bị giam cầm.
Chuông cổ trong tay Ngũ Nguyệt không biết từ lúc nào đã mất tác dụng.
Ánh mắt của trụ trì lướt qua những gương mặt kinh hoàng, cuối cùng dừng lại trên người Lục Dương, ông ta liếʍ môi, ánh mắt đầy thèm thuồng, cuối cùng như nghĩ đến điều gì đó phải kiềm chế, ông ta lẩm bẩm: “Thân thể đầy công đức kim quang này... nếu dâng cậu cho Phật Tổ, ta nhất định sẽ được ban thưởng.”
Editor: Sò Mộng Mơ