Bóng dáng cao lớn của Trạm Lục Hành đổ xuống, bao trùm lấy Giang Ly như một màn đêm lạnh lẽo.
Giang Ly quay người định rời đi.
Trạm Lục Hành liền “phập” một cái, ấn tay chặn ngay khung cửa, cánh tay dài chặn đường cô: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Lại định tính sổ sao?
Giang Ly không chút do dự, lớn tiếng gọi vào trong nhà: “Mẹ ơi, con rể đến thăm mẹ này!”
Ngay lập tức, tiếng dép “lạch cạch” của mẹ cô vang lên từ xa đến gần.
“Lục Hành đến rồi sao? Mau vào đây! Mau vào đây!”
Mắt mẹ Giang như sáng lên, thậm chí còn có chút phấn khích.
Vị khách quý này, đã lâu không gặp rồi.
“Chúc mừng sinh nhật mẹ.” Trạm Lục Hành lịch sự gửi lời chúc mừng.
“Cảm ơn, cảm ơn con. Ăn cơm chưa? Giang Ly nói con không đến, nên cả nhà không đợi con ăn cùng.”
“Con ăn rồi.” Trạm Lục Hành trả lời qua loa, nhưng ánh mắt lại luôn dán chặt vào Giang Ly.
Giang Ly ngồi xuống sofa, anh cũng theo cô ngồi xuống.
Anh dang tay, đặt lên lưng ghế, từ phía sau nhìn vào giống như anh đang ôm trọn cô vào lòng.
“Bố mẹ con khỏe không? Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.” Mẹ Giang rót cho anh một tách trà.
“Bố mẹ con vẫn khỏe ạ.”
“Khỏe là tốt rồi. Ở tuổi chúng ta, chỉ cần sức khỏe tốt là đủ. À đúng rồi, mẹ có mấy bánh trà ngon, con mang về cho bố mẹ con thử nhé.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ.” Trạm Lục Hành vui vẻ nhận lời, không chút khách sáo.
Mẹ Giang cười tươi đứng dậy đi lấy bánh trà.
Vừa thấy mẹ đi khỏi, Giang Ly lập tức chạy nhanh về phòng nhỏ dưới tầng một.
Trạm Lục Hành liền bật dậy, đuổi theo cô.
Giang Ly lao vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Nhưng Trạm Lục Hành lao tới nhanh như cơn gió, đẩy cô ngã nhào lên giường.
Anh chỉ cần một cú đạp chân, cánh cửa phòng liền khép lại cái “rầm”.
Giang Ly thét lên, Trạm Lục Hành liền lấy tay bịt miệng cô.
Anh thì thầm bên tai cô: “Em không muốn mẹ nghe thấy đâu, phải không?”
Giang Ly dần dần bình tĩnh lại, lúc này cô mới nhận ra hai người đang dính sát vào nhau.
Cô thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, mặt cô đỏ bừng, vội quay đi.
Trạm Lục Hành giữ chặt lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Giỏi lắm nhỉ, dám bỏ thuốc vào sữa của tôi, em định gϊếŧ tôi đấy à?”
“Em không có.”
“Làm mà không dám nhận à?” Trạm Lục Hành càng siết chặt tay.
Giang Ly cảm thấy quai hàm của mình như sắp vỡ ra.
Cô cố giằng tay anh ra, khẽ hét lên: “Đau quá! Buông em ra!”
“Hừ, nghe quen lắm, sáng nay tôi cũng bảo em buông ra đấy. Em đã làm gì?”
Giang Ly nức nở, nước mắt chảy dài xuống khóe mắt.
Trạm Lục Hành xác định cô không giả vờ, liền buông tay.
“Nói đi, tại sao em bỏ thuốc vào đồ uống của tôi?”
Giang Ly xoa xoa cằm, như thể không nghe thấy anh hỏi gì.
Thái độ này lại càng chọc giận anh.
Anh giơ tay định trừng phạt cô, nhưng đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa vang lên.
“Giang Ly, con ở trong đó không?” Mẹ Giang đã lấy bánh trà xong, quay ra phòng khách không thấy ai, bèn lần theo tiếng động mà đến.
“Dạ, con ra ngay đây, mẹ.”
Giang Ly đứng dậy, nhưng tay lại bị Trạm Lục Hành nắm chặt.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từng từ từng chữ như đóng đinh: “Em không trốn được đâu.”
Giang Ly gạt tay anh ra, bước ra ngoài.
Mẹ Giang vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái, trên mặt còn in hằn vết tay tím bầm, trái tim như thắt lại, không tin nổi nhìn sang Trạm Lục Hành đang đứng phía sau cô.
“Sao… sao thế này? Nó đánh con à?”