"Bẩm Nhị gia, vẫn đang tìm ạ, hắn ta chưa lấy được tiền, không thể rời khỏi Bình Dương được."
Bình Dương là thành phố cảng, giao thông đường thủy lẫn đường bộ đều thuận tiện. Ban đầu chỉ phát triển về hàng hải, dần dần kinh tế, văn hóa cũng theo đó phát triển. Ngửi thấy mùi tiền, những gia tộc danh giá đều đến đây lập nghiệp.
Nhà họ Phó làm thương nhân nhiều đời, có nền tảng cả trăm năm, kinh doanh đa ngành và hiện là bá chủ giới thương nhân Bình Dương không ai tranh cãi.
Miếng bánh ngon như vậy, ai nhìn mà chẳng thèm nhỏ dãi? Tuy nhiên chỉ có nhà họ Hồng mới vừa nổi lên trong hai năm gần đây là có thể sánh ngang.
Hai nhà bề ngoài hòa thuận, thực chất lại ghét nhau như chó với mèo.
Cái vũng nước đυ.c này vẫn chưa khuấy lên sóng gió gì, chủ yếu là vì mọi người nghĩ Phó gia nuôi hai đứa con bất tài vô dụng. Cứ đợi Phó lão gia thọ hết chết già, Phó gia cũng sẽ đến hồi tàn mà thôi.
Còn lo gì không có trò hay để xem?
Phó Vinh Khanh rất rõ ràng về "đức hạnh" của mình trong mắt người ngoài. Cơ mà hắn chả quan tâm, thậm chí còn lấy làm thích thú khi người ta truyền tai nhau chuyện thị phi của mình như trà dư tửu hậu.
"Nhị gia, có thể tìm thấy bằng chứng Thương Quân Tú hối lộ lũ Tây lông ở căn phòng trong nhà hàng của y. Chẳng lẽ gặp nhau không không tận mấy ngày liên tiếp." Đường Dật ngập ngừng rồi nói tiếp: "Kỳ lạ là, ai cũng bảo Tường Lạc Hội có được sự huy hoàng như ngày hôm nay, phần lớn là nhờ vào công lao của Thương Quân Tú. Y chỉ mới vừa tròn đôi mươi, nhỏ hơn Nhị gia tận tám tuổi đấy!"
Phó Vinh Khanh du học hai năm, mới về nước không lâu, nhiều chuyện phải nghe từ miệng người khác, song những người dính dáng đến Hồng Cẩm Văn, hắn chẳng xem trọng lấy một người.
"Đường Dật à, bản lĩnh này không liên quan đến tuổi tác, mà dựa vào cái này." Hắn chỉ vào đầu mình, "Không có người chống lưng, y có thể làm nên trò trống gì được chứ?"
"Nhị gia, nhị gia chưa tận mắt chứng kiến đâu, Thương Quân Tú không cần làm gì cả, người ta sinh ra đã giống hệt đóa hoa rồi..." Đường Dật vừa miêu tả, vừa dùng tay phác họa lung tung lên người mình: "Vóc dáng và dung mạo ấy nức tiếng khắp Bình Dương. Tôi còn nghe nói tính tình y rất tốt, đối nhân xử thế ôn hòa, y..."
Phó Vinh Khanh cau mày, tiện tay rút cuốn sách dưới cánh tay ném vào đầu cậu ta.
Đường Dật nhanh tay lẹ mắt giơ tay đỡ lấy, đoạn lật lại để xem đề tựa.
[ Phong Lưu Tuổi Sáu Mươi]
"..."
Sáu mươi... e là phong lưu không nổi nữa rồi.
Cậu ta liến thoắng: "Nhị gia, không hề phóng đại đâu nha, tôi tận mắt nhìn thấy rồi, Thương Quân Tú xứng đáng với câu "thế gian hiếm có"!"
Đường Dật cười hề hề trả lại sách, không dám nói thêm câu nào nữa. Cậu ta lấy lòng muốn châm điếu thuốc thứ hai cho Phó Vinh Khanh, vừa bật lửa thì chợt nhớ ra chuyện khác.
"Nhị gia, nhị gia không quên chứ? Đại thiếu gia vẫn còn bị giam chưa được thả ra."
Vừa dứt lời, đằng cầu thang bỗng vang lên tiếng động, Phó Vinh Khanh im bặt. Hắn thu lại dòng suy nghĩ, ngẩng mắt nhìn về phía góc cầu thang xoắn ốc.
Phó Hãn Lâm, cha hắn, chậm rãi bước lên, vừa đi vừa cúi đầu lau chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, chiếc khăn nhung đen chà xát đến sáng bóng, miệng còn ngân nga giai điệu, nom thong thả vô cùng.
Hiềm nỗi đi không nhìn đường nên bị vấp ngay mép cầu thang, may không ngã chổng vó nhưng vẫn làm Đường Dật thót tim, chạy vội tới đỡ ông.
"Ôi chao, Đường Dật cũng ở đây à?" Phó Hãn Lâm cất đồng hồ, vỗ vai cậu ta hai cái, hỏi: "Cha cậu dạo này hết bận chưa? Bảo ông ấy đến đây uống trà, chơi cờ với ta."
"Vẫn còn phải tất bật một thời gian nữa ạ, thu về gió lạnh, nhiều người bị cảm cúm, tiệm thuốc không thể đóng cửa được." Đường Dật đỡ ông ngồi xuống, đoạn ngồi xổm trước mặt ông, "Lão gia, cờ caro được không? Cháu chơi với người."
Phó Hãn Lâm: "Cờ vây ta cũng không chơi với cậu, thắng cậu chẳng khác nào bắt nạt trẻ con."
"Cha." Phó Vinh Khanh rót một tách trà đặt trước mặt cha mình.
Phó Hãn Lâm ngẩng lên nhìn hắn, "Anh trai con bị giam hai ngày rồi, mẹ con sợ nó đói đến mức tiều tụy thì phá tướng."
Ban nãy bọn họ vừa nhắc đến chuyện này.
"Lần này... Anh cả lại gây chuyện gì vậy?" Phó Vinh Khanh thật sự không nhớ nổi.
Anh trai hắn - Phó Vinh Thành là một người đọc sách thánh hiền, hiềm nỗi học rộng đọc nhiều đến có phần ngây ngô khờ khạo, gặp chuyện gì cũng thích xen vào, không nhúng tay vào được thì trong lòng ngứa ngáy. Vì cái nết ấy nên thường xuyên gây chuyện, hắn thấy mãi thành quen.
Nhưng mang danh trưởng tử Phó gia mà bị đưa vào trại tạm giam thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Đường Dật biết rõ nội tình, đáp: "Nhị gia, chính là chuyện xảy ra ở Tường Lạc Hội."
"Tường Lạc Hội?" Phó Vinh Khanh cau mày: "Lại là Thương Quân Tú?"