Im Miệng Đi [Vô Hạn]

Quyển 1 - Chương 3: Tế tổ

Nhóm người này có thân phận khác nhau, có người gọi anh, có người gọi ông, có người gọi cha, giống như Khương Thủy, là anh em cùng cha khác mẹ hoặc cùng cha cùng mẹ với lão gia Viên.

Những từ ngữ có thể tóm tắt đơn giản mối quan hệ giữa hai người được nói ra từ miệng người này đến người khác. “lão gia Viên” xinh đẹp ngồi ở vị trí chủ tọa cầm tách trà, thong thả lắng nghe mạng lưới quan hệ dần được thành lập.

Cho đến khi tiếng nói đột ngột dừng lại, tất cả ánh mắt đều tập trung vào một người đàn ông cao lớn.

Khương Thủy trước đó đã chú ý đến người đàn ông này, vì thân hình cân đối và vạm vỡ của hắn, cũng như chiều cao không thể bỏ qua. Chắc phải cao khoảng 1m90, mái tóc đen được cố định thành kiểu tóc vuốt ngược bằng sáp, mặc áo sơ mi màu xanh đậm, tuy vừa vặn nhưng do cơ bắp săn chắc nên trông có vẻ hơi gò bó.

Hắn có ngũ quan đoan chính, anh tuấn một cách có tính xâm lược, ánh mắt cương nghị còn mang chút sắc bén, trên lông mày còn có một vết sẹo mờ, trông là biết không dễ động vào.

Hắn không mở miệng, người ngồi ở vị trí chủ tọa cũng không vội vàng, dùng nắp chén gạt bọt trà, thảnh thơi thưởng thức. Khương Thủy đứng bên cạnh thấy tình hình căng thẳng, cười gượng muốn giúp hòa giải, nhưng lại bị thu hút bởi một tiếng động trầm đυ.c đột ngột phát ra từ góc phòng.

Cánh cửa gỗ ở góc được mở từ bên trong, một ông lão lưng còng tóc hoa râm chống gậy, được một đứa trẻ không biểu cảm dìu đi ra từ từ.

Đây, lại là ai vậy?

Mọi người ngơ ngác một lúc, ánh mắt liên tục di chuyển giữa người đẹp đang thong thả uống trà ở vị trí chủ tọa và ông lão tóc hoa râm đi lại khó khăn.

Không biết tình hình nên cũng không có ai dám lên tiếng trước, ngược lại ông lão liếc nhìn họ một cái, vuốt chòm râu hoa râm của mình, thở dài nói: “Nếu không phải vì lễ tế ở tổ miếu tổ tiên... mấy người còn lâu mới chịu về.”

Sau đó, ông lão chống gậy, chậm rãi tiến đến gần người đẹp.

Ông ta chưa kịp mở miệng, người đẹp ở vị trí chủ tọa đã chậm rãi đứng dậy, nhường chỗ sang một bên, tiện thể còn dời cả bộ trà của mình đi. Ông lão chống gậy ngồi xuống vị trí chủ tọa, từ cổ họng phát ra vài tiếng ho gấp gáp.

Khương Thủy còn lo rằng giây sau ông ta sẽ ho ra mảnh vụn nội tạng.

May mà ông ta cũng dần ổn định lại.

Uống một ngụm trà, ông lão giận dữ dùng gậy gõ xuống sàn, giữa đôi mày nhíu thành mấy rãnh sâu.

“Sao thế? Ra ngoài ăn chơi mấy năm, ngay cả gọi người cũng không biết nữa à?!”

Mọi người nhìn nhau, ai cũng không rõ vị trí của ông lão này là gì, không ai dám mở miệng trước.

Lúc này, người đàn ông cao lớn vẫn im lặng bỗng lên tiếng đầu tiên, gọi một tiếng: “Cha.”

Có lẽ để giải vây, người đàn ông đưa mắt qua Khương Thủy, gọi một tiếng không chút cảm xúc: “Em, những năm qua sống ở bên ngoài thế nào?”

Khương Thủy bỗng nhiên nhanh trí, lúc này mới hiểu thân phận của ông lão, cũng như mối quan hệ giữa người đàn ông cao lớn và mình. Cậu hít một hơi lạnh, đầu đầy mồ hôi lạnh gọi một tiếng cha với lão gia Viên thật sự.

Những người vừa mới thành lập mạng lưới quan hệ với người đẹp lập tức hùa theo, vội vàng nịnh bợ lão gia Viên thật sự. Trong đó có một người đàn ông có lẽ cũng là anh em của Khương Thủy, có lẽ cảm thấy mình bị người đẹp lừa, không nhịn được, liếc mắt nhìn trộm về phía người đẹp.

Bị lão gia Viên bắt gặp, ông ta giận dữ lại gõ gậy xuống sàn mấy cái.

“Thằng ba, anh nhìn kiểu gì thế? Ở bên ngoài lang thang lâu quá, không ai dạy anh quy củ à? Dám nhìn mẹ kế anh như vậy hả!”