Lăng Thiên cài cúc tay áo sơ mi, ngẩng đầu lên phát hiện em trai mình đã nằm thẳng cẳng trên giường, lim dim mơ màng sắp ngủ rồi. Anh lắc đầu, hơi buồn cười lắc lắc đầu, đứng lên đi ra ngoài, còn tiện tay khóa cửa phòng giúp hắn.
…
Lăng Phong đứng bên cạnh ao thuốc quan sát rất lâu, cuối cùng gật đầu ra hiệu cho bé A, nó lập tức mở vòng bảo vệ ao thuốc, một luồng khí nóng kéo theo mùi thuốc nồng nặc đột nhiên xộc lên. Lăng Phong cảm thấy, hình như mùi thuốc này có thể xoa dịu tinh thần lực của hắn, chỉ ngửi như vậy thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái. Hắn không do dự nữa, cởϊ áσ choàng tắm bước vào trong ao, đầm mình trong nước thuốc màu xanh lá cây.
Thật ra, lúc trước hắn chưa định sử dụng ao thuốc này sớm như vậy, nhưng buổi sáng, sau khi khơi thông kinh mạch cho Lăng Thiên, hắn có tra cứu không ít tài liệu trong không gian, quả nhiên thấy việc này được đề cập đến trong một cuốn sách nọ.
Nếu tinh thần lực của Linh giả cấp thấp có thể khiến cho Dị Năng giả cao hơn mình hai đến ba cấp có chút cảm giác, chứng minh tinh thần lực của Linh giả vô cùng thuần khiết, những Linh giả giống như vậy, thiên phú đều không hề thấp.
Nếu như Lăng Thiên không cảm nhận sai, vậy thì tinh thần lực của hắn có vấn đề, thành ra Lăng Phong quyết định xuống ao ngâm mình, xem có hiệu quả gì không.
Dù hắn cảm thấy mình ôm suy nghĩ viển vông, ao thuốc để đó không dùng cũng phí mà thôi.
Bé A buồn chán nằm cạnh ao thuốc, chăm chú nhìn người dưới nước không chớp mắt, đang cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, muốn dậy nhảy nhót vài lần thì thấy sắc mặt Lăng Phong dưới ao thuốc đột nhiên trở nên xanh trắng, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nom như đang rất đau đớn, vội căng thẳng đi vòng quanh ao thuốc: “Chủ nhân?”
“Đau quá, đây là thứ quái quỷ gì vậy?” Lúc này, Lăng Phong chỉ cảm thấy đầu đau như bị kim châm, lại như bị đao đâm vào, loại đau đớn này đã vượt quá sức chịu đựng của hắn.
“Chủ nhân, người cố gắng chịu đựng thêm một chút, ao thuốc này có thể khôi phục tinh thần lực, chắc chắn tinh thần lực của chủ nhân từng bị tổn thương nên mới gặp phải tình trạng như vậy.” Bé A sợ Lăng Phong đột nhiên rời khỏi ao thuốc, căng thẳng khuyên nhủ.
Khó khăn lắm mới có người khiến Lam Hải nhận chủ rồi vào chơi với nó, tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì! Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của hắn làm bé A cũng lo lắng theo, nhưng ngoài việc nhảy qua nhảy lại, nó cũng không thể giúp được gì.
Lăng Phong bị đau đớn dày vò đến mức toàn thân tê liệt, ngay cả sức lực trèo ra cũng không có, chỉ có thể chống hai tay lên mép ao, cố gắng giữ cho cơ thể mình không trượt xuống.