Y Thụy ngồi dậy nhìn thấy cháu trai nhỏ của mình, trên khuôn mặt không có bao nhiêu nếp nhăn lộ ra biểu tình oán trách: “Hôm qua thằng nhóc nhà con chạy đi đâu thế, mọi người đều tìm con đấy!”
Tuổi của bà nội Lăng không còn nhỏ, nhưng trên mặt bà hoàn toàn không có chút dấu vết năm tháng nào cả. Tuy biết tuổi thọ của Dị Năng giả sẽ được kéo dài khi sức mạnh tăng lên, nhưng Lăng Phong vẫn không thể thích ứng với hình ảnh này.
Hắn do dự đứng tại chỗ, nỗ lực tìm kiếm hình ảnh nguyên chủ và Y Thụy ở trong ký ức để tham khảo xem sao, kết quả lại nhận được hình ảnh không khó chịu ghét bỏ thì cũng mất kiên nhẫn nói vài câu qua loa cho xong việc.
Không thấy hắn trả lời Y Thụy cũng không thèm để ý, vẻ mặt vẫn cười tươi ôn hòa như cũ, nhưng tầm mắt lại vô thức đánh giá người đứng trước mặt, hôm nay Lăng Phong mặc một bộ áo ngủ rộng thùng tình, mái tóc mới gội mềm mại xõa trên trán, trông có cảm giác ngoan ngoãn nghe lời: “Con mới rời khỏi chỗ cha để đến đây phải không!”
“Vâng.” Lăng Phong cố gắng tỏ ra khó chịu chút, chỉ là trong mắt Y Thụy, dáng vẻ này của hắn có chút trẻ con, rất đáng yêu, nhất thời không nhịn được bèn cười rộ lên.
“Tính tình của cha con là như vậy, con đừng để ở trong lòng.” Y Thụy cảm thấy Lăng Phong hôm nay ôn hòa hơn ngày xưa rất nhiều, vô cùng tự nhiên kéo lấy tay hắn, ngồi xuống ghế dài ở trong sân.
Lăng Phong vẫn luôn cố gắng đóng vai một đứa trẻ hư hỏng, đột nhiên phát hiện đối phương vốn không nể mặt chút nào, không những bị hắn chọc cười mà còn giữ chặt hắn không buông thì bỗng thấy cực kỳ bất lực, từ bỏ vùng vẫy đứng im nhìn vườn hoa trước mặt, đôi mắt nhanh chóng bị một cây phát ra ánh kim rực rỡ thu hút.
Y Thụy nhìn theo tầm mắt của hắn, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng hơn một chút: “Đó là cây Kim Tích, nếu Linh Giả dùng tinh thần lực luyện chế chúng sẽ hóa thành dịch Kim Tức, chính là thuốc khơi thông chuyên dùng cho Dị Năng giả hệ kim.”
“Vậy ra đây là một cây thuốc.” Khi nãy Lăng Phong chỉ cảm thấy ánh kim loại của loài cây này rất đặc biệt, không ngờ hậu hoa viên này lại là một vườn thuốc.
“Đúng vậy, tiếc là từ khi mẹ con mất, không còn ai dùng cây thuốc ở đây nữa.” Trong giọng nói của Y Thụy dường như còn mang theo chút mất mát.
Bà là dị năng giả hệ mộc, am hiểu nuôi trồng các loại hoa cỏ dược liệu, nhưng khoản luyện chế dược tề thì lại kém hơn một chút, nhất là thuốc khơi thông chỉ có Linh Giả mới chế ra được: “Nhớ thời điểm mẹ con còn sống, thuốc khơi thông mà người nhà họ Lăng dùng đều do chính tay con bé luyện chế.”
“Thì ra bà ấy cũng là Linh giả.” Trong trí nhớ của Lăng Phong không hề có dấu vết của người mẹ này, thậm chí người nhà họ Lăng còn không hề nhắc đến mẹ trước mặt hắn, Lăng Phong không hiểu vì sao bà nội Lăng lại đột nhiên nhắc đến mẹ nguyên chủ, không nhịn được đáp lại một tiếng.
“Đúng vậy, thực ra dù là Dị Năng giả, Linh giả hay người thường không thể thức tỉnh đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình. Đa số Dị Năng giả đều mạnh mẽ am hiểu chiến đấu; Linh Giả vừa có thể làm chỗ dựa cho Dị Năng giả, vừa có thể điều khiển hệ thống cơ giáp phức tạp. Ngay cả người thường cũng có thể lo liệu tốt công tác hậu cần, giúp cho Dị Năng giả không cần phải lo đến các vấn đề trước khi lên chiến đấu. Không một ai có thể nói mình là người vô dụng.” Y Thụy mỉm cười vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lăng Phong.
Lăng Phong nhìn vẻ mặt hiền hòa yêu thương con cháu của bà nội Lăng, đột nhiên hiểu rõ vì sao bà nói chuyện này với mình, từ khi nguyên chủ thức tỉnh tinh thần lực luôn tỏ vẻ phản kháng, cứ như kiểu mình đang bị cả nhà bài xích, nhưng thực ra, hống hách kiêu căng cũng là một kiểu tự vệ bao vây lấy một tâm hồn tự ti.
Quả nhiên, bà nội Lăng là người có tâm tư tinh tế, có lẽ bà đã sớm nhìn ra đâu là nút thắt trong tim của nguyên chủ, khổ nỗi nguyên chủ luôn có thái độ xa cách không muốn thể bà gần gũi mình hơn.
Sau khi trở về từ hậu hoa viên, căn phòng bừa bộn của hắn đã trở nên ngăn nắp gọn gàng, cơ thể Lăng Phong mềm nhũn ngã vào giường, hồi tưởng về tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay một lần, sau đó sắp xếp lại cốt truyện đã biết cùng ký ức của nguyên chủ.
Trước mắt thì toàn bộ nội dung cốt truyện và ký ức của nguyên chủ khá tương đồng, Lăng Tịch Thành dùng một khoản tiền lớn để đưa con trai có mấy thiên phú của mình vào khoa cơ giáp học viện Star Alliance nơi mà các Linh giả liên bang đổ xô đến cầu học, đáng tiếc Lăng Phong cực kỳ chán ghét thân phận Linh giả của mình, đến nay chỉ học được một chút thao tác tinh thần lực ở cấp độ nhập môn.
Nhưng vẫn còn vài điểm không giống cho lắm, Lăng Phong chỉ là một tên nam phụ tốt thí ác độc, số lần xuất hiện trong truyện không nhiều, nhưng thiết lập nhân vật của hắn là một tên tra công lả lơi ong bướm, có mối quan hệ không rõ ràng với rất nhiều người trước khi theo đuổi Lãnh Ninh, sau đó khi tham gia khóa huấn luyện thực địa của trường, trên người huấn luyện viên omega chịu trách nhiệm giám sát bọn họ cũng có mùi pheromone của hắn, điều này khiến cho Lãnh Ninh mới có thái độ mềm mỏng với hắn hơn một chút vì chiếc vòng tay cảm thấy nản lòng thoái chí.
Trong ký ức của nguyên chủ, hắn ta chưa từng quan hệ với một omega hay beta nào, chỉ mỗi lúc đêm qua, khi hắn vừa mới xuyên đến, có bị pheromone nồng nặc khống chế, nhưng nguyên chủ không hề quen biết người đã lên giường với hắn.
Nhớ đến người đàn ông hắn nhìn thấy khi thức dậy vào buổi sáng, trừ việc bị đôi đồng tử vàng óng ấy dọa sợ, thì ngoại hình của đối phương rất giống với mẫu người lý tưởng của Lăng Phong, tuy người này là một omega, đường nét khuôn mặt thiên về mềm mại nhưng không hề nữ tính, thân hình rắn chắc nhưng không cường tráng, hình ảnh trong đầu hắn dần bay nhanh, phát triển theo chiều hướng khó lòng miêu tả, hắn không thể không nâng cánh tay lên phủ qua mắt, kéo suy nghĩ như husky tuột xích của bản thân quay về.
Nhìn đến cổ tay ngay gần trong gang tấc, sự chú ý của Lăng Phong thành công dời đi, hắn tháo bao cổ tay ra, hoa văn kỳ lạ lại hiện lên trong tầm mắt. Đây là điểm khác biệt thứ hai, hắn thử dùng tinh thần lực đυ.ng vào hoa văn nọ, cảnh tượng trước mắt rung chuyển, hắn ngã sấp mặt trên một đồng cỏ.
Lăng Phong: …
Điều này quá kỳ ảo rồi đó, vào mà không có chút dấu hiệu báo trước nào cả, hắn nhớ rõ trong nguyên tác có nói Lãnh Ninh phải tiêu hao hết tinh thần lực mới có thể tiến vào một lần, hơn nữa sau mỗi lần như vậy sẽ suy yếu vài ngày, mãi đến sau này, khi thăng cấp mới từ từ cải thiện, hình như vừa rồi hắn chưa sử dụng hết tinh thần lực, quả nhiên nguyên tác đều là là thứ chỉ biết gạt người.
Lăng Phong đứng dậy vỗ vỗ ống quần, bỗng nhìn thấy một chùm sáng đen bay về phía này rồi đâm thẳng vào mặt hắn.
“Chủ nhân, cuối cùng em cũng đợi được ngài rồi! Oa…!
Lăng Phong: …
Tại sao không có thứ gì phát triển theo kịch bản đã định thế? Nếu hắn nhớ không lầm, tính cách của thú cưng cơ giới trong không gian này đâu giống vầy!
Hắn túm tên ngốc đang khóc lóc đến đứt ruột nứt gan ra khỏi mặt, giơ tay xoa sống mũi đau nhức, tò mò đánh giá cục nắm màu đen nằm trong tay.
Cục nắm đen nhìn thấy cái mũi đỏ lên của Lăng Phong, phát hiện bản thân hình như mình lỡ gây họa rồi, bị tóm gáy cũng không giãy giụa chỉ buông thõng tứ chi, rũ tai, dùng đôi mắt màu xanh dương đáng thương nhìn hắn chằm chằm.
“Mày là…” Thứ gì? Trong truyện có nói thú cưng máy móc trong không gian vừa ngu vừa ác độc, chúng thường xuyên đối nghịch với Lãnh Ninh, phá hỏng không ít chuyện của cậu ta, thứ đang khóc lóc trước mặt hắn chắc hẳn không phải nó đâu nhỉ?
“Em tên là Bé A, là thú cưng cơ giới bảo vệ Lam Hải, em đợi ở đây đã mấy chục năm, may sao hôm nay cuối cùng cũng đã thấy được chủ nhân rồi!”