Anh Ấy Không Phải Là Quái Vật

Chương 1

Khương Niệm đã chết.

Ở tuổi 26, cô chết bởi một vụ gϊếŧ người.

Hung thủ cố tình dựng nên hiện trường giả của một vụ tai nạn xe, sau đó đem vứt thi thể cô ở nơi hoang vu.

Ngày hôm đó, tuyết rơi dày đặc, bông tuyết bay tán loạn khắp nơi, phải đến ngày hôm sau, cảnh sát mới phát hiện ra cô.

Sau khi chết, linh hồn của Khương Niệm vẫn quẩn quanh bên cạnh thi thể của mình, ngoài ý muốn nhìn thấy người bạn học cùng lớp thời đại học của mình — Vu Tứ.

Trong nhà xác, cô nhìn thấy anh quỳ gối xuống đất, đôi tay run rẩy kịch liệt, ôm chặt thi thể của cô, hốc mắt đỏ tươi, vẫn gọi tên cô: "Niệm Niệm... Niệm Niệm..."

Đột nhiên, có một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề dẫn theo vài người khác xông vào, giận dữ hô to: "Mau bắt tên điên này lại cho tôi!"

Nhìn thấy người nọ, Khương Niệm mở to mắt, sợ hãi trốn sau lưng Vu Tứ.

Còn Vu Tứ thật sự như người điên, giải quyết tất cả những kẻ ngăn cản anh, vượt qua mọi trở ngại, ôm lấy xác cô, rời khỏi bệnh viện.

Anh mang cô về nhà, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Khương Niệm nhìn Vu Tứ nâng bàn tay đã cứng đờ của cô, dịu dàng lau qua mỗi một kẽ ngón tay, tự mình rửa sạch vết máu và vết bẩn trên mặt cô.

"Niệm Niệm... Niệm Niệm của anh luôn thích sạch sẽ, là tiểu công chúa sạch sẽ xinh đẹp, dù cho có phải rời đi..." Làn môi anh dừng lại ở đầu ngón tay cô, trong đôi mắt ánh lên vẻ u ám và cả chấp niệm điên cuồng: "Cũng phải rời đi trong sạch sẽ."

Bờ vai người đàn ông khẽ run, đầu cúi thấp, những tình cảm đè nén bây lâu rốt cuộc cũng sụp đổ hoàn toàn.

Nước từ trong hốc mắt anh rơi xuống cánh tay trắng bệch của Khương Niệm.

Cô đứng ngay bên cạnh, nghe âm thanh hòa lẫn đau khổ và tuyệt vọng ẩn giấu ấy, vang vọng khắp căn phòng đơn sơ.

Ngay cả những bức ảnh trên tường ghi lại từng ánh mắt nụ cười của cô cũng đều như rơi xuống đáy vực sâu thẳm, không bao giờ sống lại nữa.

Khương Niệm thật sự không ngờ, Vu Tứ... lại thích cô.

...

Ngày Khương Niệm hạ táng, cô không nhìn thấy cái gọi là "người nhà" mà chỉ thấy tuyết rơi ngày một nhiều, phủ kín toàn bộ bia mộ lạnh lẽo của mình.

Nhưng cũng từ đó về sau, Vu Tứ mỗi ngày đều sẽ đến thăm cô, anh mang cho cô kẹo mυ'ŧ hình mặt cười và hoa bách hợp, đặt ở trước mộ cô. Sau đó ngồi xuống, lặng lẽ ở bên cô từ lúc mặt trời mọc đến khi sập tối.

Nhưng hôm nay, Vu Tứ lại đến muộn.