“Bắt đầu rồi sao”, Giản Hiểu Chi ngái ngủ ngáp một cái, nằm thẳng ra, dang tay dang chân: “Tới đi.”
Một lát sau.
Không có động tĩnh gì, Giản Hiểu Chi ngước mắt nhìn anh.
Anh hỏi: “Cô không sợ tôi sao?”
Giọng điệu vốn dĩ hờ hững cuối cùng cũng có chút ngạc nhiên.
Những người đến đây trước đó, đều sợ hãi đến mức cơ thể run rẩy cứng đờ, biểu cảm sụp đổ khóc lớn, đặc biệt là đồng tử co rút kịch liệt.
Những trái tim đó, đập nhanh đến cực điểm.
Anh đặc biệt thích cảm giác khi máu của họ chìm ngập trong sự sợ hãi.
Thế nhưng người trước mặt này thậm chí còn dám ngủ ngon lành ngay trước mặt anh.
“Nói sao nhỉ, thế giới rộng lớn vô cùng, chuyện gì cũng có thể xảy ra, người không sợ anh...”
Cô chưa kịp nói hết câu thì một khẩu súng lục màu bạc đã kề lên cổ họng cô.
Đoạn Uyên hơi nheo mắt lại, sát khí không hề che giấu.
Đáng tiếc.
Nhịp tim của cô vẫn không hề thay đổi, ổn định như thường, đôi mắt cũng không gợn sóng, đồng tử chẳng chút biến động.
Đôi mắt của cô đẹp hơn những vật thí nghiệm trước đây, đôi mắt nai to tròn, trắng đen rõ ràng, ánh lên một lớp nước mỏng, trông trong trẻo rạng ngời.
Đôi mắt như thế, nếu phản ứng vì sợ hãi, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Cô thực sự không sợ chết, hay nên nói là không sợ anh, điều này không thể giả vờ được.
Giản Hiểu Chi kịp thời hỏi: “Bị bắn có đau không?”
“Đau đớn tột cùng.” Đoạn Uyên cười nhạt, tưởng tượng đôi mắt này hoảng sợ khóc lóc, máu trong cơ thể như lũ châu chấu tràn qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh đến mức toàn thân run rẩy.
Đã lâu rồi không có cảm giác này.
“Có cách chết nào khác không?” Giản Hiểu Chi cố gắng mặc cả.
Đoạn Uyên cất súng: “Cởϊ qυầи áo.”
Vì anh nói là cởϊ qυầи áo, chứ không phải cởi hết quần áo nên Giản Hiểu Chi không cởi hết, chỉ còn lại áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ.
Đoạn Uyên đeo găng tay trắng, lấy một cốc thủy tinh đựng đầy chất lỏng màu đỏ, dùng que thủy tinh khuấy vài lần, sau đó bôi chất lỏng lên người cô.
Chất lỏng màu đỏ tươi trên làn da trắng nõn rất nổi bật.
Anh hành động lười biếng, giống như họa sĩ tùy ý chấm màu để vẽ, chỉ khác là chất liệu để vẽ là da người.
Giản Hiểu Chi không rõ đây là sở thích kỳ quặc nào của anh, hay là một nghi thức cổ xưa kỳ lạ.
“Anh làm gì vậy?” Cô hỏi.
Thần sắc của Đoạn Uyên càng ngày càng lạnh nhạt, quan sát phản ứng của cô rồi khẽ nhíu mày.
Khi que thủy tinh chạm vào eo cô, Giản Hiểu Chi không thể kìm được mà cười ngặt nghẽo, vai run lên từng đợt, cả người co rúm lại.
Vừa đúng lúc chọc vào huyệt ngứa, cô cười không ngừng được.
“...”
Khi Đoạn Uyên cầm con dao mổ mỏng và nhọn lên, cô không cười nổi nữa.
“Tiếp theo là...” Cô thận trọng hỏi.
“Đυ.c từng mạch máu của cô ra, sau đó lấy tim gan phèo phổi.”
Nghe có vẻ rất đau, Giản Hiểu Chi quyết định thử thương lượng thêm lần nữa: “Còn cách chết nào khác không, nếu không thì tôi vẫn chọn bị bắn, anh thấy sao?”
Anh cúi đầu, nhìn thấy làn da trắng nõn của cô, từng đường gân xanh hiện rõ.
Bàn tay cô bị anh giữ chặt, dao mổ áp sát, cô không nhịn được nhắm mắt lại.
Cô cảm nhận được lưỡi dao rạch qua mu bàn tay, từng chút từng chút kéo dài đến cổ tay, nhưng cảm giác đau đớn mà cô tưởng tượng không hề xuất hiện.
“Ể?”
Giản Hiểu Chi mở mắt ra, thực sự nhìn thấy những giọt máu đỏ tươi trào ra.
“Quả nhiên.” Đoạn Uyên mất hứng thu hồi dao.
“Quả nhiên gì cơ?” Giản Hiểu Chi đầy đầu chấm hỏi không thể thu lại: “Con dao này có khả năng gây tê à?”
“Cô không có cảm giác đau.”
Vậy mà cô lại giả vờ làm ra vẻ rất sợ đau, thuốc mà Đoạn Uyên bôi cho cô chỉ cần một lượng nhỏ là sẽ xuất hiện cảm giác đau rát như thiêu như đốt, khiến người ta tưởng như đang cận kề cái chết.
Mấy người trước, vì loại thuốc này mà đau đến phát điên.