Cảnh Sát Matsuda Muốn Tự Cứu

Chương 6.2

"Được rồi được rồi~ Lúc đó lớp trưởng cũng đến nhé!" Hagiwara Kenji cong mắt: "Mình phụ trách chặn Morofushi—"

"A, chết quá, mình bị chặn rồi. Xin lỗi nhé Zero, lần này mình không giúp cậu được." Morofushi Hiromitsu đáp lại một cách vô tội.

Furuya Rei lộ vẻ mặt bị phản bội: "Hiro!"

"Tốt lắm—— Đã thành công kéo Morofushi về phe chúng ta!" Hagiwara Kenji suy nghĩ một chút, giọng điệu vui vẻ: "Coi như là biểu tượng của tình bạn, món trứng cuộn buổi trưa tặng cậu nhé!"

"Vậy thì cảm ơn nhiều." Morofushi Hiromitsu cười nói.

Huấn luyện viên Onizuka cách nửa đường chạy quát lớn: "Này! Mấy đứa chạy nghiêm túc vào!"

Lúc này, thái độ của mọi người vẫn bình thường, cho đến khi đến nhà ăn vào buổi trưa, Matsuda Jinpei tiện tay lấy hai phần cơm, ngay lập tức khiến những người khác, bao gồm cả Hagiwara Kenji, đều kinh ngạc.

Hagiwara Kenji ngạc nhiên nói: "Mình còn tưởng Jinpei chỉ nói đùa thôi."

"Không phải cậu tự yêu cầu sao." Matsuda Jinpei ngáp một cái.

"Tên Matsuda này thực sự không bình thường... Cậu thấy sao, Hiro?" Furuya Rei lén nói với bạn thân từ bé của mình.

"Đúng vậy, Zero." Morofushi Hiromitsu làm ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc: "Không lẽ là bị nhập sao? Nhưng bây giờ là ban ngày mà."

"Hai người, tôi nghe thấy đấy—" Matsuda Jinpei bất đắc dĩ nói.

Matsuda Jinpei không phải là không biết diễn, nếu anh muốn, anh thực sự có thể làm ra thái độ của bốn năm trước. Cho dù không thể tái hiện lại quá khứ của mình một trăm phần trăm, cũng sẽ không sơ hở trăm bề như bây giờ, gần như dán mấy chữ tôi có vấn đề lên mặt.

Đơn giản chỉ là... đối mặt với mấy tên này, anh căn bản không muốn che giấu bản thân.

Không hề muốn.

Nói đến dòng thời gian hiện tại... anh nhớ chuyện của Morofushi vẫn chưa được giải quyết? Còn lớp trưởng thì đã hóa giải hiểu lầm với cha mình rồi?

Chuyện của tên Morofushi này, Matsuda Jinpei nhớ là vào khoảng thời gian sắp tốt nghiệp, mà bây giờ còn cách tốt nghiệp một khoảng thời gian nữa.

Không thể cứ kéo dài để cho tên tội phạm tiếp tục theo dõi Morofushi, hơn nữa lúc đó, còn hại một bé gái bị tên tội phạm bắt cóc để lại bóng ma tâm lý.

Matsuda Jinpei vừa ăn cơm trắng trước mặt, vừa suy nghĩ về những vấn đề cần giải quyết sau này. Nhưng không ngờ khi hoàn hồn lại, anh đã nhìn thấy một khuôn mặt phóng to áp sát.

Matsuda Jinpei mở to mắt, theo bản năng ngả người ra sau, rõ ràng là bị giật mình. Sau khi nhìn rõ là ai, Matsuda Jinpei mới cau mày: "Cậu làm gì vậy? Hagi."

"Vì vừa nãy Jinpei hoàn toàn không để ý đến mình mà—" Hagiwara Kenji chủ động hỏi: "Có chuyện gì phiền lòng sao? Ngay cả mình cũng không thể nói à?"

Nhận thấy ánh mắt của những người khác cũng đang đổ dồn về phía này, Matsuda Jinpei không thể không nhận ra rằng mình đã quá lơ là.

Cho dù không có ý định che giấu, nhưng sơ hở như vậy, nếu xung quanh có tội phạm, chắc chắn sẽ không thể phản ứng kịp thời, phải không?

Tại sao lại thoải mái như vậy?

Bởi vì những tên khốn này, những người khiến anh vô thức tin tưởng, đều đang ở bên cạnh anh.

Ánh mắt Matsuda Jinpei lướt qua Morofushi Hiromitsu, hơi liếc đi chỗ khác, thuận miệng nói: "Hôm qua mình không phải ra ngoài một chuyến sao? Lúc đó mình để ý thấy một vài thứ, hơi bận tâm."

"Là gì vậy?" Hagiwara Kenji hỏi dồn.

"Đợi mình xác nhận rồi sẽ giải thích với mọi người." Matsuda Jinpei trả lời.

"Ế—" Hagiwara Kenji tỏ vẻ hơi không vui.

"Mình ăn xong rồi." Matsuda Jinpei nói xong, liền bưng khay cơm rời khỏi chỗ ngồi.

Hagiwara Kenji nhìn bóng lưng bạn thân từ bé của mình, thở dài, ngay cả khi nữ sinh đi ngang qua chào hỏi anh cũng chỉ đáp lại qua loa.

Ba người còn lại hỏi: "Vẫn chưa rõ sao? Hagiwara."

Hagiwara Kenji nheo mắt: "Ừm— có chút manh mối rồi, nhưng luôn cảm thấy không thể nào."

Hagiwara Kenji cũng đã ăn xong, anh vẫy tay: "Mình đi tìm Jinpei~"

Ba người còn lại nhìn nhau, không đi theo. Dù sao chuyện giữa đôi bạn thân, họ cũng không tiện can thiệp trực tiếp.

Còn Matsuda Jinpei, sau khi rời khỏi tầm mắt của nhóm bạn, liền bất ngờ bật camera livestream.

Anh muốn thử xem sự khác biệt giữa việc livestream ban ngày và ban đêm.

Không biết có phải có thông báo đặc biệt hay không, hay là do tình huống nào đó, số lượng người xem livestream nhanh chóng nhảy lên vài lần.

【A a a a a bắt đầu phát sóng rồi——】

【Matsuda——】

【Matsuda tối qua anh thực sự đi đánh người sao?!】

Phía trên những bình luận lướt qua trước mắt, bốn nguyện vọng màu vàng hoàn toàn không có dấu hiệu biến mất.

Matsuda Jinpei quyết định phớt lờ những dòng chữ này, thản nhiên nói: "Đánh người? Chưa."

【Đồng phục—— Cám dỗ đồng phục!!! Tôi chịu rồi!!】

【Tối qua tối om om—— A a a! Khuôn mặt này thực sự như được bật filter làm đẹp vậy! Thật sự rất đẹp trai!!】

【Hu hu hu xin đấy, tôi rất muốn nhìn thấy Zero Zero—— Zero Zero non nớt 22 tuổi!】

"Vậy thì liên quan gì đến Furuya?" Matsuda Jinpei lẩm bẩm.

Và ngay lúc đó, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Matsuda? Cậu đang nói chuyện với ai vậy."

Hagiwara Kenji vô tình bước vào phạm vi camera, cánh tay tự nhiên đặt lên vai Matsuda Jinpei: "Hơn nữa nói thật, Jinpei, Furuya và những người khác đều bị cậu dọa hết cả—"

Những gì Hagiwara Kenji nói sau đó, Matsuda Jinpei không kịp để ý.

Khả năng phân tâm làm nhiều việc cùng lúc của anh vẫn chưa thành thạo đến vậy, ánh mắt anh rơi vào những bình luận bị che khuất đột nhiên bùng nổ, tự nhiên chặn lại âm thanh bên tai.

Phòng livestream gần như tràn ngập màn hình bị * che khuất.

Ngoài ra, một nguyện vọng lấp lánh màu vàng kim hơn cả bốn nguyện vọng trước đó, khiến người ta không thể rời mắt, xuất hiện ở vị trí trên cùng.

【【nguyện vọng: Hãy ôm Hagiwara ngay bây giờ a a a a a!!!! Xin anh đấy!!!】】