Cảnh Sát Matsuda Muốn Tự Cứu

Chương 3.1

Dưới ánh đèn rực rỡ của màn đêm, Hagiwara Kenji nhìn sâu vào Matsuda Jinpei, như thể không ngờ đối phương lại nói ra những lời như vậy.

Chàng trai trẻ với đôi mắt rủ xuống đưa tay ra, nói với người bạn thân từ bé đột nhiên thay đổi rất nhiều của mình: "Cho mình một điếu."

Matsuda Jinpei ném thẳng bao thuốc lá trong túi cho anh ta, kèm theo cả bật lửa. Hagiwara Keẹn châm thuốc lá, lòng bàn tay cong lên, che chắn ngọn lửa của bật lửa khỏi gió thổi xung quanh. Động tác của anh ta cũng không hề lúng túng.

Ngậm điếu thuốc, Hagiwara Kenji chú ý đến bao bì, mỉm cười nói: "Vừa đúng là loại mình thích, Jinpei cậu có cùng khẩu vị với mình đấy."

Động tác của Matsuda Jinpei không hề thay đổi, giọng điệu cũng không có gì khác biệt, nói: "Khi nào thì cậu học được?"

"Khá lâu rồi." Hagiwara Kenji hồi tưởng lại, mắt cong cong: "Hình như là hồi cấp ba, Jinpei cậu chắc chắn không nhớ đâu."

"Lúc đó mình học được hút thuốc muốn khoe khoang với cậu, thấy rất ngầu, kết quả cậu lại tỏ vẻ ghét bỏ đẩy tôi ra." Hagiwara Kenji giả vờ tủi thân nói: "Kenji rất tổn thương đó."

Matsuda Jinpei cụp mắt xuống, anh cố gắng tìm kiếm đoạn ký ức này trong trí nhớ, nhưng những chuyện tương tự như vậy đối với anh quá đỗi bình thường, những chuyện trải qua thời niên thiếu với Hagiwara Kenji quá nhiều, lại chẳng có chút ấn tượng nào.

Hoặc là lúc đó anh đang tập trung làm việc khác, căn bản không kịp chú ý đến hàng loạt hành động của Hagiwara Kenji.

Anh chỉ nhớ sau khi tốt nghiệp, được phân công đến đội cơ động, với tư cách là lính mới, không thể từ chối lời mời tiếp khách của tiền bối, trong lúc anh tỏ vẻ không kiên nhẫn, tên Hagiwara này đã trực tiếp khoác vai anh, một cách tự nhiên nhận lấy thuốc lá và rượu mà tiền bối đưa tới không cho phép từ chối.

Lúc đó anh hỏi Hagiwara khi nào học được, Hagiwara chỉ giơ ngón tay lên một cách bí ẩn, nói: 【Đoán xem? Thật là, Jinpei cậu chẳng quan tâm gì đến mình cả. Mình buồn quá đi~】

Sau đó, anh liền dùng vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ mà Hagiwara nói, đẩy người bạn thân từ bé đầy mùi thuốc lá và rượu ra.

"Thôi được rồi, bây giờ mình đã nói cho Jinpei rồi, nên đến lượt cậu trả lời mình." Hagiwara Kenji cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái như thường lệ: "Cậu học được khi nào?"

"...Không nhớ nữa." Matsuda Jinpei đáp.

"Ế—— Gian xảo quá!" Hagiwara Kenji bất mãn, làm mặt quỷ nhào tới.

"Tin hay không tùy cậu, mình thật sự không nhớ." Matsuda Jinpei nhếch mép, né tránh khi Hagiwara Kenji đến gần, còn tiện thể đá anh ta một cái: "Chỉ là một ngày nào đó đột nhiên nhìn thấy trong cửa hàng tiện lợi, muốn thử xem sao, rồi vô tình học được thôi."

Hagiwara Kenji nheo mắt nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thêm. Anh tự nhiên tịch thu bao thuốc lá mới mua của Matsuda Jinpei, vui vẻ nói: "Để tránh bị bảo vệ phát hiện, mình sẽ giữ hộ cậu!"

Matsuda Jinpei liếc xéo người bạn thân của mình, cũng không giành lại: "Nói như thể cậu không cần qua cổng bảo vệ kiểm tra vậy."

"Mình tự nhiên có cách của mình, Jinpei cậu không cần lo đâu!"

Hai người cãi nhau ồn ào, thời gian xin phép cũng sắp hết, liền cùng nhau trở về ký túc xá trường cảnh sát.

Kết quả là vừa đi qua cổng bảo vệ, thoát khỏi tầm mắt của người khác, Hagiwara Kenji vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa, đột nhiên ánh mắt sắc bén, bất ngờ đấm về phía Matsuda Jinpei đang đứng bên cạnh hoàn toàn không phòng bị!

"Bốp!" Âm thanh nắm đấm chạm vào lòng bàn tay vô cùng rõ ràng.

Matsuda Jinpei theo bản năng lùi lại một bước, nhất thời không rõ là phản xạ bản năng của cơ thể nhanh hơn, hay anh đã sớm lường trước được tình huống này! Viên cảnh sát tóc xoăn dễ dàng đỡ được cú đấm chắc nịch của Hagiwara Kenji!

Hagiwara Kenji lùi ra xa, cười vui vẻ: "Chúng ta đã lâu không đánh nhau rồi nhỉ?"

"Vì cậu đánh không lại mình." Matsuda Jinpei nói một cách đương nhiên.