Trở Về Năm 1980: Ngược Dòng Thời Gian Tìm Lại Hạnh Phúc

Chương 8: Hệ thống phần thưởng mai mối, thật tuyệt!

Chương 8: Hệ thống phần thưởng mai mối, thật tuyệt!

Trong cửa hàng cung tiêu, Quan Vĩnh Anh cất tiếng chào chú Quan Đức Vũ.

“Chú ạ!”

Quan Đức Vũ mỉm cười hỏi: “Vĩnh Anh, chàng trai đó chắc không tệ đúng không? Cậu ta mời các cháu ăn ở đâu? Gọi món gì?”

Dì Mãn bên cạnh tiếp lời: “Cậu ấy đúng là rất tốt, lại còn hào phóng nữa. Cậu ấy mời ăn ở nhà hàng quốc doanh, gọi nào là gà luộc, thịt kho tàu chua ngọt, canh lòng heo, cùng ba món chay. Tổng cộng tốn đâu sáu, bảy đồng!”

Quan Đức Vũ nghe xong không khỏi ngạc nhiên: “Mời ăn ở nhà hàng quốc doanh sao? Cậu này đúng là chịu chi, chứng tỏ thực sự để ý đến Vĩnh Anh nhà mình rồi.”

Quan Vĩnh Anh ngượng ngùng cười. Cuộc xem mắt lần này, phía nhà trai quả thực làm rất tốt, cho cô thể diện trọn vẹn.

Bố mẹ cô từng kể rằng trong làng, nhiều cô gái đi xem mắt, dù nhà trai ưng ý thì cũng chỉ mời ăn ở quán phở bình dân. Chưa từng nghe ai được mời đến nhà hàng quốc doanh cả.

Lần xem mắt này của cô coi như đã tạo nên một tiền lệ cho thôn Thâm Thủy Điền.

“Thôi, tôi chỉ ghé qua chào chú một tiếng, tiện thể lấy xe đạp để về. Chút nữa chú Cửu sẽ mang quà và phong bì qua nhà, nếu không có ai ở nhà thì không hay lắm,” dì Mãn nói.

Quan Đức Vũ gật đầu: “Ừ, vậy bà cứ đạp xe về trước, tan ca tôi tự đi bộ về được.”

Ở thời điểm này, trong vùng Song Vượng, ngoài những chiếc xe đạp thuộc sở hữu công cộng, rất ít người có đủ khả năng mua xe riêng. Cả thôn Thâm Thủy Điền cũng chỉ có chiếc xe đạp của Quan Đức Vũ, mua hồi đầu năm nay.

Sau khi chào, dì Mãn liền chở Vĩnh Anh về nhà trên chiếc xe đạp.



Khoảng hai giờ chiều, Đặng Thế Vinh mang theo quà và phong bì của nhà trai đến nhà Quan Đức Uy.

Lúc này, hai vợ chồng Quan Đức Uy đã biết rõ tình hình buổi xem mắt sáng nay. Cả hai đều hài lòng với sự chuẩn bị chu đáo của phía nhà trai.

Quan trọng hơn, con gái họ đã đồng ý dùng bữa trưa cùng nhà trai, điều này chứng tỏ cô cũng hài lòng. Vì vậy, chuyện hôn sự này xem ra đã có hy vọng lớn.

Đối với người mai mối là Đặng Thế Vinh, hai vợ chồng tiếp đón vô cùng nồng hậu.

Sau vài lời chào hỏi, Đặng Thế Vinh tháo chiếc hộp giấy trên xe đạp xuống, lấy ra một miếng thịt ba chỉ cùng một gói bánh kẹo, nói: “Đây là phần quà dành cho ông bà nội, ngoại.”

Theo tục lệ trong vùng Song Vượng, nếu nhà gái ưng ý trong lần gặp đầu, mà ông bà nội hoặc ngoại của cô gái còn sống, nhà trai phải chuẩn bị thêm quà riêng cho họ.

Mẹ của Quan Vĩnh Anh vội vàng nhận lấy thịt và bánh kẹo.

Sau đó, Đặng Thế Vinh lấy một gói bánh kẹo khác và hai đồng từ túi áo, đưa cho dì Mãn, nói: “Dì Mãn, đây là của dì.”

Dì Mãn vui vẻ nhận lấy, khuôn mặt tràn đầy nụ cười. Hai đồng phong bì có thể nói là khá hậu hĩnh. Thông thường, những người đi cùng nhà gái chỉ nhận được phong bì vài hào, bình thường nhất cũng chỉ một đồng.

Editor: Clara Th. Truyện được đăng độc quyền tại truyenhd, mọi nguồn khác đều là nguồn lậu.

Lần này, dì Mãn được nhận hai đồng, thực sự không tệ, bởi lẽ phong bì của nhân vật chính – cô gái – cũng chỉ tầm hai, ba đồng.

Cuối cùng, Đặng Thế Vinh lấy năm đồng từ túi áo, thêm một miếng thịt ba chỉ và một gói bánh kẹo còn lại trong hộp, nói với nụ cười: “Còn đây là phần của Vĩnh Anh.”

Quan Vĩnh Anh ngại ngùng không dám nhận, mẹ cô đành thay con gái nhận tiền và quà từ tay Đặng Thế Vinh.

Khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, Đặng Thế Vinh nói: “Quan tiên sinh, Quan phu nhân, chắc hẳn hai người đã rõ tình hình buổi gặp sáng nay. Cháu trai tôi vừa gặp đã rất ưng Vĩnh Anh, mẹ cậu ấy cũng vô cùng hài lòng. Giờ chỉ còn chờ ý kiến từ phía hai người thôi!”

Quan Đức Uy liếc nhìn vợ một cái, trầm ngâm nói:

“Chú Cửu, cháu trai ông đúng là người hào phóng. Chúng tôi dù chưa gặp mặt nhưng ấn tượng ban đầu là rất tốt, hôn sự này có thể bàn tiếp.”

Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Đặng Thế Vinh. Ông mỉm cười:

“Nếu hai bên đều hài lòng, chúng ta không cần vòng vo nữa. Vậy nhà bên này muốn sính lễ bao nhiêu? Còn cần thêm vật phẩm gì khác không?”

Nghe đến chuyện sính lễ, Quan Vĩnh Anh đỏ bừng cả mặt, chỉ muốn tìm chỗ trốn. Nhưng lòng hiếu kỳ lại khiến cô cố gắng ngồi im, nhẫn nhịn để lắng nghe.

Dì Mãn cũng ngồi bên cạnh làm "khán giả", chuyện này chắc chắn không đến lượt bà mở miệng.

Sau khi hai bên xem mắt thành công, bước tiếp theo là “xem nhà”. Trước khi “xem nhà” - tương đương với lễ đính hôn - các yêu cầu về sính lễ, tiền bạc, và các vật phẩm phải được thương lượng rõ ràng. Nếu chưa thống nhất, nhà gái chắc chắn sẽ không đồng ý để nhà trai qua “xem nhà”.

Về sính lễ cho con gái, vợ chồng Quan Đức Uy đã bàn bạc từ trước. Với người mai mối, họ không cần giấu giếm, liền thẳng thắn đưa ra điều kiện.

Tiền mặt cần 288 đồng, 300 cân lúa, một chiếc máy khâu, và dẫn Quan Vĩnh Anh đi may sáu bộ quần áo mới.

Tổng cộng, những thứ này sẽ tiêu tốn khoảng 500 đồng. Nếu tính thêm chi phí cho buổi xem mắt, lễ “xem nhà”, tiền hậu tạ cho người mai mối và các khoản khác, để cưới được vợ, nhà trai ít nhất phải chuẩn bị khoảng 600 đồng.

Số tiền này, ở thời điểm hiện tại, không phải là con số nhỏ. Tuy nhiên, Đặng Thế Vinh hiểu rõ, đây không phải là nhà gái “hét giá”, mà chỉ là mức sính lễ phổ biến cho các đám cưới thời này.

Tóm lại, bất kể ở thời đại nghèo khó này hay thời kỳ sau khi cả nước đã thoát nghèo, cưới vợ chưa bao giờ là việc dễ dàng.

Sau khi nhà gái đưa ra các yêu cầu, Đặng Thế Vinh đặt chiếc tẩu xuống, nói:

“Được rồi, các yêu cầu của hai vị, tôi đã hiểu. Giờ tôi sẽ về báo lại với nhà trai. Nếu không có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ quay lại bàn chuyện xem nhà.”

Vợ chồng Quan Đức Uy dù cảm thấy mọi chuyện tiến triển hơi nhanh nhưng cũng không có lý do để phản đối.

Nói xong chuyện chính, Đặng Thế Vinh không nấn ná thêm, liền đạp xe rời đi.



Khi rời khỏi thôn Thâm Thủy Điền, Đặng Thế Vinh mới tập trung suy nghĩ, mở ra giao diện Hệ thống phần thưởng mai mối trong đầu. Trong không gian hệ thống, ba tờ tiền 10 đồng đang nằm ngay ngắn. Đây chính là phần thưởng 10 lần giá trị phong bì ông nhận được từ nhà trai.

Ban đầu, phong bì ông nhận được chỉ có 3 đồng. Nhưng nhờ hệ thống nhân 10 lần, số tiền đã biến thành 33 đồng. Tốc độ kiếm tiền này quả thật nhanh đến khó tin!

Trên đường về nhà, Đặng Thế Vinh cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Trước đó, sau khi nộp phí thuê lò gạch và gửi tiền sinh hoạt cho con trai thứ hai, trong tay ông chỉ còn lại 34 đồng.

Khi đến nhà họ Quan làm mai, ông còn phải chi thêm vài hào để mua bánh kẹo.

Vậy mà chỉ trong nửa ngày, tài sản của ông đã tăng gấp đôi. Giờ đây, số tiền mặt có thể sử dụng đã lên tới hơn 66 đồng.

Hệ thống phần thưởng mai mối, thật tuyệt vời!