Chương 7-1: Luật ngầm
Cách cây đa lớn chưa đầy năm mươi mét, Đặng Thế Vinh gặp được Quan Vĩnh Anh và dì Mãn.
Gặp nhau xong, Đặng Thế Vinh liền hỏi: “Thế nào? Con nhìn rõ người chưa?”
Quan Vĩnh Anh hơi ngượng ngùng đáp: “Con mới nhìn thoáng qua một chút, chưa rõ lắm ạ.”
Đặng Thế Vinh mỉm cười, nói: “Không sao, nếu chưa nhìn rõ, thì chúng ta đi thêm vài lần nữa, đến khi nào rõ mới thôi.”
Thấy Đặng Thế Vinh đến, dì Mãn lập tức hiểu ý, biết rằng phía nhà trai đã có phản hồi. Bà hỏi: “Chú Cửu , bên nhà trai nói sao?”
Đặng Thế Vinh cười vui vẻ, đáp: “Bên đó thấy Vĩnh Anh rất tốt, họ muốn mời mọi người ăn trưa. Tôi đến hỏi ý hai người.”
Dì Mãn nghe vậy, liền quay sang nhìn cháu gái.
Trong thời đại này, việc đi xem mắt có khá nhiều luật ngầm.
Ở vùng Bác Bạch, việc xem mắt thường được chia thành ba bước. Bước đầu tiên là do người mai mối sắp xếp để hai bên gặp mặt, được gọi là “làm quen”.
Sau khi làm quen, nếu cả hai bên đều hài lòng, người mai mối sẽ thay mặt nhà trai hỏi nhà gái về tiền sính lễ cũng như các yêu cầu khác.
Nếu nhà trai đồng ý với số tiền sính lễ và các yêu cầu của nhà gái, người mai mối sẽ sắp xếp để nhà gái cùng người thân đến thăm nhà trai, bước này gọi là “xem nhà cửa”.
“Xem nhà cửa” thực ra khá giống với lễ đính hôn ở nơi khác. Thường thì khi đã đến bước này, hôn sự gần như đã chắc chắn.
Đôi khi cũng có trường hợp nhà gái hối hận, thì phải hoàn trả lại tất cả chi phí mà nhà trai đã bỏ ra từ lúc bắt đầu đến giờ, không thiếu một xu. Nếu thiếu dù chỉ một ít, nhà gái sẽ bị mọi người dị nghị, chê bai.
Nếu nhà gái cố tình không trả, nhà trai sẽ nhờ đến cán bộ thôn giải quyết. Lúc đó, danh tiếng nhà gái coi như tan tành. Thường thì nhà gái không dám dại dột đến mức này.
Sau bước “xem nhà cửa”, hai nhà sẽ bàn bạc chọn ngày lành để tổ chức hôn lễ. Lễ cưới ở đây thường là tiệc mời khách, được xem là bước cuối cùng trong quá trình xem mắt.
Editor: Clara Th. Truyện được đăng độc quyền tại truyenhd, mọi nguồn khác đều là nguồn lậu.
Còn việc đi đăng ký kết hôn, chỉ cần sính lễ đã đưa, có thể thực hiện bất cứ lúc nào.
Trong ba bước của quy trình xem mắt này, bước đầu tiên “làm quen” cũng có những luật ngầm riêng. Nếu nhà trai không hài lòng với nhà gái, họ sẽ chỉ gửi một phong bì lì xì để kết thúc. Thường thì họ sẽ không mời nhà gái dùng bữa.
Nếu nhà trai nhờ người mai mối mời nhà gái đi ăn, điều đó có nghĩa là ấn tượng ban đầu của họ với nhà gái khá tốt và muốn tiến xa hơn.
Lúc này, nếu nhà gái cũng có ấn tượng tốt với nhà trai, họ có thể đồng ý đi ăn. Ngược lại, nếu không hài lòng, họ sẽ tìm cớ từ chối.
Vì vậy, dì Mãn lập tức nhìn cháu gái để xem cô quyết định thế nào.
Quan Vĩnh Anh trước khi đi xem mắt đã được bố mẹ giảng giải kỹ về các quy tắc này. Thấy ánh mắt dò hỏi của dì, cô ngượng ngùng nói: “Người con vẫn chưa nhìn rõ, ăn hay không để con nhìn thêm đã rồi quyết định.”
Đặng Thế Vinh cười bảo: “Được thôi, vậy chúng ta đi thêm một vòng nữa, nhìn kỹ rồi hẵng tính.”
Thế là ba người lại quay trở lại phía cây đa lớn.
Mười phút sau, khi cả ba đã đi qua đi lại vài lần, Đặng Thế Vinh lại hỏi về chuyện ăn cơm.
Lần này, Quan Vĩnh Anh đã nhìn rõ người, không còn né tránh nữa, cô khẽ gật đầu với dì Mãn.
Hiểu ý cháu gái, dì Mãn liền thay cô đồng ý.
Dù chợ ở Song Vượng không lớn, nhưng như người ta thường nói, “chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ”. Trong khu chợ chỉ rộng hơn 500 mét vuông này, vẫn có vài quán ăn hoạt động.
Trong số đó, có ba quán bán phở, đây là lựa chọn kinh tế nhất và cũng được nhiều người yêu thích nhất. Hiện tại, một bát phở chỉ có giá vài xu, phần lớn mọi người đều có thể chi trả.
Không chỉ bán phở, các quán này còn phục vụ những món xào nhỏ. Giá cả nói chung đều rất phải chăng, vì thế quán lúc nào cũng đông khách.