Trở Về Năm 1980: Ngược Dòng Thời Gian Tìm Lại Hạnh Phúc

Chương 5: Lần đầu làm mối

Chương 5: Lần đầu làm mối

Sau khi Đặng Thế Vinh và Đặng Doãn Quý hợp tác nhận thầu xưởng gạch, thực ra họ có thể bắt đầu sản xuất bất cứ lúc nào vì mọi thứ đã sẵn sàng.

Tuy nhiên, hôm nay đã là ngày mười tám tháng Năm âm lịch, chỉ còn vài ngày nữa đội sản xuất sẽ bắt đầu gặt lúa - đây là thời điểm bận rộn và vất vả nhất trong năm, tất cả xã viên đều phải tham gia lao động.

Lúc này, rõ ràng không phù hợp để khai trương xưởng gạch.

Với kinh nghiệm của mình, Đặng Thế Vinh hiểu rằng đợt gặt lúa này có thể coi là lần lao động tập thể cuối cùng của đội sản xuất Nà Gia. Sau khi gặt xong, các cán bộ sẽ thuận theo ý dân mà tiến hành phân ruộng cho từng hộ.

Nhìn thấy xưởng gạch chưa thể khởi công, còn vài ngày nữa mới tới kỳ gặt, Đặng Thế Vinh không muốn lãng phí thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này. Ăn sáng xong, ông đi đến nhà một người cháu họ khác là Đặng Doãn Cường.

Làng Nà Gia và mấy làng lân cận là nơi tập trung rất nhiều người họ Đặng. Cả làng, ngoài những người phụ nữ lấy chồng về đây, không có một người nào mang họ khác, vì vậy ai cũng cùng chung một tổ tiên, chỉ là cách nhau vài đời.

Khi Đặng Thế Vinh đến nhà Đặng Doãn Cường, Doãn Cường đang ngồi trước cửa hút thuốc lào. Thời này, các làng đều trồng thuốc lá, nên ảnh hưởng của môi trường khiến nam nữ già trẻ trong làng phần lớn đều hút thuốc.

Sau khi chào hỏi nhau, Đặng Thế Vinh liền vào thẳng vấn đề: “Doãn Cường, con cháu - thằng Xương Phúc năm nay đã hai mốt tuổi rồi, nên cưới vợ đi thôi. Bác thấy bên làng Thâm Thủy Điền có cô bé khá tốt, cháu có muốn bác làm mối giúp không?”

Ở vùng nông thôn huyện Bác Bạch này, dù là thời này hay về sau, đều có không ít người thích làm mai cho những người quen biết. Động lực của họ không phải vì tiền công làm mối, mà chủ yếu là muốn trải nghiệm cảm giác thành tựu khi giúp thành đôi một cặp vợ chồng.

Nghe Đặng Thế Vinh nói vậy, Đặng Doãn Cường chẳng hề ngạc nhiên, trái lại còn phấn chấn.

“Bác Cửu, người bác nói là con nhà ai thế?” Làng Thâm Thủy Điền cách làng Nà Gia không xa, đi bộ tầm hai mươi phút là đến nơi. Tuy không thể nói là quen biết cả làng, nhưng Đặng Doãn Cường cũng biết nhiều người trong đó, vì vậy mới hỏi.

Đặng Thế Vinh cười nói: “Con gái nhà Quan Đức Uy.”

Đặng Doãn Cường nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi nói: “Quan Đức Uy thì cháu không quen, nhưng tên này nghe khá quen, hình như cháu từng nghe ai nhắc đến.”

Đặng Thế Vinh gợi ý: “Em trai của ông ấy là Quan Đức Vũ, làm ở hợp tác xã đó.”

“A, hóa ra là anh của Quan Đức Vũ!” Đặng Doãn Cường ngộ ra, lập tức chú ý hơn đến đối tượng mà bác Cửu vừa giới thiệu cho con trai mình.

Đặng Thế Vinh nói tiếp: “Cô con gái lớn của Quan Đức Uy năm nay 19 tuổi, đã tốt nghiệp tiểu học. Dáng vẻ không phải thuộc dạng đẹp sắc nước hương trời, nhưng tính tình tốt, chăm chỉ tháo vát, rất giỏi quán xuyến gia đình. Nhà nào mà cưới được cô bé thì nhất định sẽ sống ấm no, hạnh phúc. Nếu cháu thấy ổn, bác sẽ qua nhà hỏi ý của gia đình bên đó.”

“Được, vậy làm phiền bác Cửu nhé.”

Thời này, chuyện kết hôn khá sớm, thằng con cả năm nay 21 tuổi của Đặng Doãn Cường đã đến tuổi lập gia đình từ lâu rồi. Ông vốn định sau khi đội sản xuất gặt xong, bớt bận rộn thì sẽ nhờ người mai mối tìm đối tượng cho con trai.

Giờ bác Cửu tự tìm đến giới thiệu thì không còn gì tốt hơn.

Đặng Thế Vinh nói: “Ừm, vậy lát nữa bác sẽ đi hỏi thăm. Bác đoán chắc là không có vấn đề gì đâu. Đúng hôm nay là ngày chợ phiên, cháu bảo Xương Phúc chuẩn bị sẵn. Nếu bên nhà gái không có ý kiến gì, bác sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau ở chợ Song Vượng.”

Editor: Clara Th. Truyện được đăng độc quyền tại truyenhd, mọi nguồn khác đều là nguồn lậu.

Nghe vậy, Đặng Doãn Cường có phần bất ngờ trước tốc độ của bác Cửu, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.

Đạt được mục đích, Đặng Thế Vinh đến bộ phận cung tiêu của đội (cửa hàng cung tiêu chi nhánh ở các đội) mua một ít kẹo và bánh quy, sau đó mượn một chiếc xe đạp của đội sản xuất rồi đạp xe về phía làng Thâm Thủy Điền.

Đây là lần đầu tiên Đặng Thế Vinh làm mối cho người khác. Ông chọn con trai lớn của Đặng Doãn Cường là Đặng Xương Phúc vì kiếp trước, vợ chồng Xương Phúc là cặp đôi mẫu mực trong làng. Hai người chung sống với nhau hơn chục năm, vợ chồng hòa thuận, chưa từng cãi vã, cuộc sống hạnh phúc đầm ấm. Một cuộc hôn nhân được định sẵn là hạnh phúc như vậy, tất nhiên Đặng Thế Vinh sẽ tích cực giúp đỡ.

Chỉ mất vài phút, Đặng Thế Vinh đã đến làng Thâm Thủy Điền và thành thạo tìm đến nhà Quan Đức Uy. Ông vừa đến đã thấy Quan Đức Uy ngồi ở cửa, đang đan giỏ bằng cây cỏ.

“Chú Cửu!” Thấy Đặng Thế Vinh, Quan Đức Uy vội vàng bỏ công việc xuống, đứng dậy và niềm nở chào hỏi: “Vào nhà uống bát cháo đi.”

Là thợ gốm của xưởng gạch của cả đội Bang Kiệt, Đặng Thế Vinh rất nổi tiếng, hầu như ai cũng biết đến ông. Dù không phải cùng họ, nhưng vì vai vế lớn, mọi người vẫn tôn trọng gọi ông là chú Cửu.

“Tôi ăn rồi!”

Đặng Thế Vinh cười, đỗ xe cẩn thận, rồi lấy từ túi ra mấy viên kẹo và bánh quy được gói trong giấy, đưa cho Quan Đức Uy và nói: “Đây là chút quà cho lũ trẻ nhà cậu.”

Quan Đức Uy hơi ngạc nhiên. Ông với Đặng Thế Vinh tuy có quen biết, nhưng chưa thân thiết đến mức phải mang kẹo bánh đến. Không hiểu ý định của đối phương là gì, nhưng Quan Đức Uy vẫn lịch sự đáp: “Chú Cửu, chú khách sáo quá! Nếu có việc gì cần giúp, chú cứ nói.”

Vừa nói, Quan Đức Uy vừa nhận lấy kẹo bánh, còn việc có nên giữ hay không thì đợi xem Đặng Thế Vinh đến vì lý do gì.

Không vòng vo, Đặng Thế Vinh vào thẳng vấn đề sau vài câu khách sáo: “A Uy, là thế này. Tôi nghe nói con gái lớn của cậu năm nay 19 tuổi, chưa có người yêu, nên muốn làm mối. Không biết gia đình cậu có ý định đó không?”

Quan Đức Uy nghe vậy lập tức hiểu ra. Ông vừa đưa thuốc lào, thuốc sợi và que diêm cho Đặng Thế Vinh, vừa đáp: “Người ta thường nói nam lớn phải cưới vợ, nữ lớn phải gả chồng. Con gái lớn của tôi, Vĩnh Anh, cũng đã đến tuổi lấy chồng. Nếu có người thích hợp thì tôi tất nhiên không phản đối.”

Đặng Thế Vinh cầm lấy ống điếu, nhồi thuốc vào đầu điếu, rồi nói: “Tôi muốn giới thiệu cho con gái cậu một người trong làng chúng tôi, là con trai lớn của Đặng Doãn Cường - Đặng Xương Phúc, năm nay 21 tuổi. Thằng bé cao to, chắc khoảng 1m78, sức khỏe tốt, trong đội sản xuất làm được mười công một ngày là chuyện đơn giản.

Nó tính tình khiêm tốn, hiền lành, hầu như không có tính nóng nảy. Bố mẹ nó cũng là người tốt, nổi tiếng trong làng là lương thiện. Con gái cậu nếu gả cho nó, sẽ không phải lo bị ăn hϊếp.”

Nói đến đây, Đặng Thế Vinh bật que diêm, châm thuốc rồi rít vài hơi trước khi tiếp tục: “Nhà nó có năm anh em, sau Xương Phúc là hai cô em gái, cuối cùng mới đến hai cậu em trai. Điều này có ý nghĩa gì thì chắc cậu hiểu, không cần tôi phải nói nhiều.”

Quan Đức Uy đương nhiên hiểu ý. Nếu con gái ông gả qua đó, sau này sinh con sẽ có cả ông bà nội giúp chăm sóc, hai cô em chồng cũng có thể giúp đỡ. Đợi hai cậu em chồng lập gia đình, ít nhất cũng phải vài năm nữa, đây rõ ràng là lợi thế cho người chị dâu cả.

Quan Đức Uy hơi có chút dao động, nhưng vẫn hỏi thêm: “Chú Cửu, vậy điều kiện nhà họ thế nào?”

Đặng Thế Vinh nhồi thêm thuốc vào điếu và đáp: “Đặng Doãn Cường và vợ đều là người chăm chỉ, sức khỏe tốt, gia đình đông người làm việc, điều kiện cũng không đến nỗi. Nhưng cậu biết đấy, thời buổi này chẳng nhà nào khá giả cả, cũng đừng đặt kỳ vọng quá cao.”

“Vậy là được, chỉ cần điều kiện không quá tệ là ổn.”

Nói đến đây, Quan Đức Uy trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Chú Cửu, vậy nhờ chú sắp xếp thời gian để hai đứa gặp nhau đi!”