Tiểu Tứ sau khi tan học về, Lâm Vân Thư mang giấy và bút tự mình mua đến tặng hắn.
Tay Tiểu Tứ vừa chạm vào hai món đồ này liền rụt trở lại ngay, đưa tay lên người chà xát đi xát lại, chắc chắn tay không bẩn mới dám đưa ra chạm vào.
“Trong tộc chúng ta chẳng mấy chốc sẽ tự làm giấy, hai loại giấy này đặc biệt dành cho con dùng. Muốn chữ đẹp thì phải siêng năng luyện tập chứ.”
Tiểu Tứ chỉ vào tờ giấy viết chữ, mắt sáng lên, “Nương, chữ mẫu trên tờ giấy này là?”
Lâm Vân Thư cười hiền hậu nói, “Chữ của Vương Thiếu Chi, một danh thư pháp gia nổi tiếng. Rất hợp với con học tập, con đừng bắt chước chữ của nương.”
Không chỉ có Tiểu Tứ bắt chước chữ của nguyên chủ, ngay cả trượng phu của nguyên chủ cũng bắt chước chữ của nàng.
Tiểu Tứ vuốt ve chữ mẫu, “Nương đừng tự coi thường mình, chữ của nương nhỏ nhắn, cổ kính, mộc mạc, chất phác, không thua kém ai ở ngoài kia.”
Lâm Vân Thư thấy hắn nghiêm túc khen ngợi, liền nhịn cười không được.
---
Chỉ thoáng qua ba ngày sau.
Lâm Vân Thưn xin nghỉ cho Tiểu Tứ, để hắn thay bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng. Tất nhiên, vẫn là vải thô ráp. Mặc vào người không hề thoải mái.
Tiểu Tứ biết mình phải vào huyện thành để bái sư một lần nữa, vẻ mặt ra vẻ già dặn của hắn không kìm được sự phấn khích, khóe miệng luôn cong lên, dáng vẻ ấy mới thật là tuổi của hắn.
Đứa nhỏ này thật khiến người ta thương. Sợ nương vất vả, hắn cứ thế giấu nương nói giảm một nửa giá tiền của giấy. Dù thầy dạy không tốt lắm, hắn cũng chưa bao giờ về nhà kêu ca. Ngược lại, ngày đêm chăm chỉ học hành. Ngốc nghếch mà hiếu thảo, thật đáng yêu.
Hai mẫu tử thu dọn xong xuôi, Lâm Vân Thư cầm rổ, bên trong là ba loại kẹo mà Nghiêm Xuân Nương làm. Giá không hề rẻ, cũng là thứ có thể đem tặng quà được.
Vừa bước ra khỏi cổng, liền thấy có một người cưỡi ngựa đến nhà.
Lâm Vân Thư tưởng Lý Cẩn Huyên có chuyện, liền bước lên hỏi thăm.
Người nha dịch này chính là người đã dẫn đầu bắt Cố Vĩnh Bá trước đây, tên là Trương Nhị Mãnh. Đến trước mặt, gã lập tức quỳ xuống, “Đại nương, đại nhân sai ta đến báo tin cho người. Người bán hàng rong kia đã bị bắt được. Những đứa trẻ bị hắn bắt cóc chưa kịp đưa ra khỏi thành đã được tìm thấy hết. Những người bị hại đã đến tạ ơn không ngớt. Đại nhân sai ta đến đón đại nương.”
Lâm Vân Thư ngẩn người ra, "Đã qua hai tháng, ta còn tưởng rằng tên bán hàng rong kia đã trốn ra khỏi thành mất rồi."
Trương Nhị Mãnh nghe vậy bật cười, lắc đầu, "Không thể nào. Ban ngày chúng ta canh giữ cổng thành, ban đêm cổng thành đóng kín, xung quanh đều có người tuần tra, tên xấu đó không có cơ hội trốn ra ngoài đâu."
Lâm Vân Thư khen ngợi, "Nhờ có các ngươi tận tâm tận lực mà mới bắt được tên xấu đó." Nàng nhìn con ngựa của gã, "Hôm nay ta vào thành có việc. Vậy thì đi thôi."
Trương Nhị Mãnh ra hiệu bảo nàng lên ngựa, nhưng Lâm Vân Thư lại từ chối, "Chúng ta đi xe lừa thôi, ngươi về trước đi."
Trương Nhị Mãnh thấy nàng còn muốn mang theo một tiểu thiếu niên, mơ hồ đoán được chuyện gì đó, liền gật đầu rồi cưỡi ngựa đi trước.
Hai mẫu tử lên xe ngựa, Tiểu Tứ tò mò hỏi, "Nương ơi, tại sao những người kia lại cảm ơn nương?"
Nương hắn lại không biết võ công, làm sao có thể giúp quan phủ bắt người được?
Lâm Vân Thư cười xoa đầu làm ra vẻ người lớn của hắn, "Nương giúp họ vẽ chân dung. Coi như là giúp họ một việc gấp."
Tiểu Tứ mặt đỏ bừng, vô thức lùi ra sau một chút. Hắn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nương, rồi nghĩ đến bốn chữ "thải y ngu thân" (ý chỉ người có tài năng nhưng lại không muốn phô trương), hắn lại ngẩng đầu lên.
Hắn nghĩ lại lời nương nói, bỗng nhiên hiểu ra. Đúng rồi, nương hắn giỏi cầm kỳ thi họa. Vẽ một bức tranh thì dễ như trở bàn tay.
Tiểu Tứ cũng cảm thấy tự hào, cười toe toét.