Mang Bốn Con Trai Phấn Đấu Thành Cáo Mệnh Phu Nhân

Chương 13

Lang trung lúc này cũng đang ở nhà, ông chuyên trách chữa bệnh cho người khác, trong nhà có rất nhiều loại thuốc. Nhà ông chỉ còn lại hai mẫu ruộng, trước đó đã thu hoạch xong, bây giờ đang ở trong nhà sắp xếp dược liệu.

Nhìn thấy nàng đến, lang trung quan sát khí sắc của nàng, vuốt vuốt râu ria, “Ta thấy khí sắc của ngươi không tệ, sau khi về nhà chú ý nghỉ ngơi là được.”

Lâm Vân Thư khoát tay, “Ta không phải đến khám bệnh, ta muốn hỏi ông, ông có biết loại thuốc nào có thể khiến người ta tỉnh táo đầu óc, cơ thể mất đi cảm giác không?”

Lang trung vuốt râu tay dừng lại, “A? Ngươi nói là thuốc gây tê à? Cái này không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao?”

Được rồi! Lâm Vân Thư hoàn toàn từ bỏ.

Không có thuốc gây tê thì không có cách nào mổ bụng, vậy thì nàng cũng không hơn những bà đỡ khác là bao. Dù sao thì nhiều bà đỡ khác cũng đều bỏ cuộc giữa chừng, nàng cũng không cần chủ động đi tìm phiền phức.

Nàng quay trở lại đúng thời điểm, vừa lúc gặp phải người chuyên trách làm nghề chở hàng bằng xe lừa, vốn là người đường đệ của trượng phu nguyên chủ.

Thấy nàng, người này liền kéo dây cương để con lừa dừng lại, nở một nụ cười thật thà, “Đại tẩu, đồ mà tẩu nhờ ta mua đã mang về đây rồi, ta đã cố gắng hết sức để mang đến cho tẩu nhanh nhất.”

Lâm Vân Thư ánh mắt sáng lên, “Cái kéo thì sao?”

Cố Thủ Nghiệp gãi đầu, “Thợ rèn bảo phải xin phép huyện nha mới làm được. Nếu làm thì giá sẽ gấp ba lần. Ta đã đặt cọc cho hắn rồi, nhưng phải đợi đến một tháng nữa mới làm xong.”

Một tháng ư? Thật là lâu. Dù rất gấp nhưng Lâm Vân Thư cũng đành phải chờ.

Về đến nhà, trên bàn quả nhiên có bày một số đồ gốm nhỏ, tổng cộng hơn mười ba cái, giá cũng không đắt lắm, chỉ ba mươi văn.

Nghiêm Xuân Nương to gan hỏi nhỏ, “Nương, những cái này là để làm gì vậy?”

“Mai là đến ngày tắm ba ngày của nhà nhị thúc ngươi rồi. Những đồ này là để dùng trong lễ.”

Nghiêm Xuân Nương mím môi, vô thức nhìn xuống bụng mình. Nàng ấy không nói gì thêm. Lâm Vân Thư không để ý thấy hành động của nàng ấy, mà ôm những đồ gốm ấy về phòng mình.

Vừa bước ra khỏi cửa, nàng đã đυ.ng phải một nhóm trẻ con đang cãi nhau ầm ĩ. Đứng đầu là một đứa trẻ đang cầm một cành cây có hoa, vừa đi vừa vung vẩy.

Lâm Vân Thư trước giờ không để ý đến mấy chuyện này, nhưng lần này, nàng nhìn kỹ và thấy cả người rùng mình.

“Đại Ngưu, cành hoa trong tay ngươi có độc đấy.”

Đại Ngưu giật mình, những đứa trẻ khác cũng nhìn lại.

Có đứa ngây thơ hỏi, “Đây không phải hoa loa kèn à?”"

"Hoa loa kèn là loại cây leo, ngươi nhìn này, nó là cây. Hơn nữa, hoa loa kèn chỉ ngắn như ngón tay thế thôi, mà bông hoa trong tay ngươi dài thế kia.” Lâm Vân Thư lo lắng đứa nhỏ này quay đầu lại trúng độc, vội vàng giải thích.

Đại Ngưu mặt tái mét, chỉ cảm thấy nhánh hoa trong tay nóng rát như củ khoai lang nướng, vội vàng ném đi.

Lâm Vân Thư lại dẫn nó vào nhà để rửa mặt.

Ngoài việc dùng nước sạch, nàng còn dùng muối và giấm để sát trùng, mỗi thứ một lần.

Đại Ngưu lén lút nhìn, trong lòng thầm nghĩ hôm nay Đại bá mẫu thật dịu dàng.

Tiễn đứa trẻ đi, Lâm Vân Thư nhặt lại nhánh hoa bị ném đi. Thành phần chính trong thuốc gây tê còn có hoa mạn đà la. Mà cành cây này chính là hoa mạn đà la.

---

Thời gian trôi qua nhanh, đã đến ngày tắm ba ngày cho đứa trẻ.

Thôn Cố gia là một cộng đồng lớn, toàn bộ người trong thôn đều họ Cố đều có chung một tổ tiên cách đây năm đời.

Theo tục lệ, tộc trưởng sẽ tổ chức lễ tắm ba ngày cho đứa trẻ và mọi người trong thôn sẽ cử đại diện đến chúc mừng. Mỗi người đến đều không tay không, họ mang theo quà như dầu ăn, bánh ngọt, hoa quế, trứng gà, đường đỏ hoặc quần áo, giày dép cho đứa trẻ.

Tộc trưởng đã chuẩn bị sẵn các món ăn để chiêu đãi khách. Lâm Vân Thư được xem như khách quý và ngồi ở vị trí chính.