Lão Đại xoa đầu, mặt đỏ lên, vội vàng đỡ Tiểu Tứ dậy, “Không có gì, không có gì, đệ còn nhỏ mà.”
Lâm Vân Thư cười cười, “Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi.”
Hai người ngồi xuống, năm đôi đũa cùng với tới đĩa thức ăn. Nghiêm Xuân Nương mới ăn được ba miếng đã dừng lại, ngược lại, bốn người con trai ăn rất nhanh, không ai nhường ai.
Món ve sầu thơm phức, cắn một miếng là đầy miệng vị thịt. Lâm Vân Thư nghĩ rằng Nghiêm Xuân Nương không thích ăn nên mới không lấy thêm.
Nghĩ vậy, Lâm Vân Thư gắp cho nàng ấy hơn mười miếng, “Mau ăn đi. Bốn đứa này cứ như mấy con khỉ, con không giành lại được đâu.”
Nghiêm Xuân Nương mừng đến nỗi không biết làm sao. Nàng ấy không hiểu lầm gì cả, bà bà thực sự đối xử với nàng ấy tốt hơn trước rất nhiều.
Lâm Vân Thư nhìn vào đĩa thức ăn, chỉ trong nháy mắt, nửa đĩa ve sầu đã bị bốn người con trai ăn hết sạch. Lâm Vân Thư lại gắp thêm cho mỗi người mấy miếng, “Các con ăn nhiều vào, nương ăn no rồi.”
Lão Tam ăn miếng cuối cùng vẫn chưa đã thèm, sờ sờ miệng, “Nương nấu ngon hơn cả nhà Vĩnh Đán ca.”
Lâm Vân Thư vui vẻ, “Ngon là được rồi, nhưng mà ít quá, một mình nương không dám đi xa để kiếm.”
Mấy trăm con ve này nàng đều hái lượm được ở cây trong thôn. Sau thôn có một ngọn núi, chắc chắn là có nhiều ve sầu, nhưng nghe nói có sói nên nàng không dám đi. Còn phía tây thôn có nhiều cây cối nhưng lại là khu mộ tổ, nàng cũng không dám vào.
Lão Tam hiểu ngay. Trong thôn cây cối nhiều nhưng trẻ con cũng nhiều. Nương đã kiếm được nhiều như vậy là rất giỏi rồi. Hắn nắm chặt tay, thầm nghĩ khi nào về nhà sẽ đi bắt thêm một ít. Phía sau núi thường có người đi nhặt củi, thú dữ ít khi xuất hiện. Ở đó có nhiều cái bẫy mà Vĩnh Đán ca thường đặt, nhưng mười cái thì có đến tám cái bị hỏng.
Nương chưa bao giờ lên núi nên luôn nghĩ nơi đó rất nguy hiểm. Hắn không muốn nói với nàng.
Lâm Vân Thư không biết suy nghĩ của con trai, vẫn từ tốn ăn.
Đúng lúc đó, Hoa thẩm chạy vào từ ngoài cửa, trên trán đầy mồ hôi. Bà vừa lau mồ hôi vừa thở hổn hển nói, “Nương Vĩnh Bá à, có người sinh rồi!”
Lâm Vân Thư không ngờ lại có người tìm đến nàng sớm như vậy, vội vàng đi ra ngoài.
Hoa thẩm vừa đi vừa nói, “Sáng nay ngươi đã bảo ta, ta liền chạy thẳng đến thôn Lưu gia để giúp ngươi tuyên truyền mở rộng. Miệng lưỡi ta đều mài mòn hết rồi. Ngươi đừng nói nữa, số mệnh của ngươi thật sự tốt. Lưu bà tử bị phu nhân của Huyện lệnh mời đi, bây giờ vẫn chưa trở về. Mười dặm tám thôn mà sinh con đều tìm đến bà ấy. Lần này bà ấy đi, thậm chí còn không có một người thay thế bà ấy.”
Lâm Vân Thư biết rõ bà đang tranh công cho mình. Không nói đến những điều khác, toàn bộ thôn Lâm gia này, những người con gái ở độ tuổi như bà, nếu không ốm đau bệnh tật thì cũng phải xuống đồng làm việc.
Làm sao bà lại có thể đặc biệt chạy đến Thôn Lưu gia để tuyên truyền được? Tám phần là vì hai nhà liền kề nên qua lại chơi đùa vài câu, thuận tiện hỏi thăm nhà ai muốn sinh con mà thôi.
Tuy rằng nhìn thấu được chút tâm tư nhỏ này của bà, nhưng Lâm Vân Thư cũng không nói ra, ngược lại theo lời của bà mà nói, “Đợi lát nữa nếu việc đỡ đẻ thuận lợi, ta nhất định sẽ cảm ơn tỷ thật tốt. Những nơi khác còn phải phiền tỷ tốn nhiều tâm sức.”
Hoa thẩm cười híp mắt, “Dễ nói, dễ nói.”
Hai người đi đến cửa nhà họ Hoa, tại đó có một chiếc xe lừa dừng lại cùng hai người nam nhân mặc áo xanh đứng bên cạnh.
Thấy hai người đến, hai người nam nhân kia vội vàng chào đón, mắt nhìn Lâm Vân Thư rồi hỏi Hoa thẩm, “Đây là bà đỡ à?”
Hoa thẩm gật đầu, “Đúng! Nhanh lên đừng để trễ giờ.”
Nói xong, bà rất lo lắng kéo Lâm Vân Thư lên xe lừa.
Hai người nam nhân kia, mỗi người ngồi một bên đầu xe, vung roi thúc lừa đi nhanh.