Đây là món quà mà nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến, tuy không lớn nhưng làm bằng ngọc lục bảo, chất liệu tinh xảo, là một loại ngọc thượng hạng.
Chỉ có điều nhiệt độ của nó có chút lạ thường. Ngọc tốt thì có thể dưỡng sinh, có sách ghi rằng ngọc thạch có thể “Trừ đi cái nóng bên trong, giải tỏa phiền muộn, giúp giọng nói trong trẻo, nuôi dưỡng lông tóc, bồi bổ ngũ tạng, làm tinh thần sáng suốt, lưu thông huyết mạch, sáng mắt”. Thế nhưng trong cái nóng bức này, nó không những không làm dịu đi mà còn nóng ran lên, quả thật có chút kỳ lạ.
Lâm Vân Thư tháo chiếc hồ lô ngọc ra, ngón tay cái và ngón trỏ vuốt ve đi vuốt ve lại cũng không thấy gì khác thường. Vừa ngước mắt lên thì nàng hét lên thất thanh.
Vừa nãy còn là đêm tối đầy sao, một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn, mà giờ đây lại sáng trưng như ban ngày, xung quanh một màu trắng xóa. Không khí cũng không còn cái nóng đặc trưng của mùa hè mà trở nên mát lạnh.
Đây là nơi nào vậy?
Lâm Vân Thư lại đưa mắt nhìn chiếc hồ lô ngọc trong tay, vừa đi vừa về xoay tròn nó một vòng. Ngẩng đầu lên, nàng phát hiện mình đã trở lại ngôi nhà nhỏ ở quê.
"Cái này... Chiếc hồ lô ngọc này chẳng lẽ lại là không gian như trong sách viết?"
Khi còn là sinh viên đại học, nàng thường đọc tiểu thuyết để gϊếŧ thời gian. Trong số đó, có vài cuốn truyện về không gian. Chính xác là như vậy.
Nàng siết chặt chiếc hồ lô ngọc, đứng dậy cầm luôn cả chiếc ghế đang ngồi, xoay tròn chiếc hồ lô. Thật bất ngờ, mọi thứ lại trở về ban ngày, mà trong tay nàng vẫn đang cầm chiếc ghế.
Chiếc hồ lô ngọc này có thể chứa đồ vật. Thật là một kho báu! Trong lòng nàng tràn đầy niềm vui, nhưng lại thầm hỏi bản thân liệu có thể đưa những vật sống vào không gian hay không.
Lâm Vân Thư rất muốn biết cách sử dụng không gian này, nhưng tìm kiếm một vòng quanh nhà cũng không thấy vật gì thích hợp.
Nguyên chủ không thích mùi lạ trong nhà, vì vậy mà gia đình không bao giờ nuôi gà vịt ngỗng heo.
Nàng xoa cằm, đảo mắt một vòng, rồi chợt chú ý đến tiếng ve kêu râm ran bên tai. Đây rồi! Mắt Lâm Vân Thư sáng rực lên, nàng bước ra khỏi sân.
Trước cửa nhà nàng có một cây cổ thụ lớn. Dựa vào ánh trăng, nàng đi vòng quanh cây cổ thụ và nhanh chóng phát hiện ra mấy con ve sầu, trong đó có một con đang lột xác.
Nàng tóm lấy tất cả những con ve sầu đó, rồi chạy vào nhà. Vừa định xoay tròn chiếc hồ lô ngọc, nàng mới để ý thấy hàng rào nhà quá thấp, tốt nhất nên vào nhà trước để an toàn
Vào phòng, nàng xoay tròn chiếc hồ lô ngọc và bước vào không gian. Những con ve sầu đang nhúc nhích lúc nãy giờ đây đều bất động.
Nhưng khi nàng ra khỏi không gian, những con ve sầu vẫn sống bình thường, kể cả con ve sầu đang lột xác cũng tiếp tục quá trình của mình.
A ha, ngoại trừ nàng, những sinh vật sống khi vào không gian thì giống như bị dừng lại.
Lâm Vân Thư rất vui mừng. Không gian này còn có chức năng bảo quản đồ tươi! Nếu thu hoạch được nhiều nông sản vào mùa hè, bỏ vào đây, đến mùa đông lấy ra bán thì sẽ lời gấp nhiều lần.
Tuy nhiên, nàng vẫn phải cẩn thận, không để ai phát hiện ra điều bất thường.
Nàng ném mấy con ve sầu vào không gian, rồi đến bếp cầm một cái bình gốm. Sau đó, nàng rút một cây sào trúc ra từ đằng sau cửa, đi ra ngoài bắt ve sầu.
Khi trở về nhà, mọi người vừa lúc cũng về đến nơi.
Lâm Vân Thư giơ cao chiếc bình gốm đầy ve sầu, như thể đang khoe một món quà quý giá, "Đây là thành quả của ta trong một đêm. Ngày mai ta sẽ làm món ve sầu chiên cho các con ăn."
Lão Đại há hốc mồm kinh ngạc. Hắn gãi đầu, muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không biết nói nên lời, quay đầu nhìn sang Lão Nhị.
Lão Nhị ung dung quạt chiếc quạt nan, chậm rãi hỏi, "Nương, trước đây nương không phải nói ve sầu là loài côn trùng không ăn được sao? Sao giờ lại ăn được rồi?"