Vì vậy, cậu vẫn phải tìm một công việc ở địa phương.
Với khả năng tiếng Trung và tiếng Nhật rất tốt, Giang Lai cuối cùng đã trúng tuyển vào vị trí giáo viên dạy môn tiếng Trung tự chọn tại trường cấp ba Teitan. Dù tên của trường này có chút đáng sợ, nhưng Giang Lai nghĩ chỉ làm một nhân vật phụ qua đường thì cũng an toàn thôi.
Ít nhất là hiện tại vẫn an toàn.
Sau đó cậu phát hiện ra linh hồn của Hiromitsu và Matsuda vẫn trong thế giới này, cùng với người hàng xóm kỳ lạ Kurosawa Akira là người treo bảng tên trước cửa nhà cậu. Nhưng... may mắn thay, cuộc sống hiện tại vẫn khá yên bình.
Nếu vậy thì, náo nhiệt một chút cũng không tệ.
Suy nghĩ tùy tiện này chỉ hoàn toàn bị phá vỡ khi tối qua cậu xem điện thoại và nhìn thấy tin tức mới nhất.
【Chính thức: Ba chương đầu đã được cập nhật rồi ~ Bộ truyện lần này sẽ là truyện tranh full màu nhé.】
Giang Lai vội vàng mở truyện tranh, sau khi thấy cậu bé tiểu học quen thuộc Conan xuất hiện ở cảnh cuối chương ba, cậu nhìn thấy bóng hình của chính mình đang dắt Kurosawa Akira sau giờ tan học.
Giang Lai: … Nhìn thấy phiên bản giấy của mình quả nhiên vẫn có chút không quen lắm.
Trên diễn đàn, khi ba chương đầu được phát hành chính thức đã diễn ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
【Oa oa! Cuối cùng cũng bắt đầu cập nhật bộ truyện mới rồi! Lại còn là bản màu nữa, đúng là nhà sản xuất chịu chi mà. Có vẻ như còn có nhân vật mới!】
【Hahaha, dù mọi thứ có được làm lại nhưng Shinichi vẫn không tránh được “cú đập đầu tiên” ngay từ đầu ~】
【Tiến độ cốt truyện nhanh ghê, ba chương đầu mà Ai-chan đã xuất hiện rồi.】
【Bởi vì đây là một series mới mà, ba chương đầu chỉ là để giới thiệu thời gian tuyến chính thôi, chắc không giống như trước đâu ~】
【Quả thật có khác biệt mà, các bạn xem bóng hình cuối chương ba ơ, đứa bé tóc bạc đó trông quen mắt ghê…】
【Hình như lờ mờ thấy đôi mắt màu xanh lục…?? Tóc bạc, mắt xanh, sự kết hợp này khiến tôi nhớ đến】
【Lầu trên, chắc chúng ta đang nghĩ về cùng một người.】
【Tôi cũng nghĩ vậy…】
【Tôi cũng vậy…】
【Các chị em ơi, có phải mọi người đang nghĩ đến Gin không!】
【Aaa, mọi người vừa nói tôi cũng nhớ ra rồi! Bảo sao nhìn quen thế! Cái, cái này…!】
【Đây, đây là Gin sau khi đập Conan một cú thường lệ rồi quay đầu uống thuốc teo nhỏ, hay là… con của hắn?】
【Á á á, bất kể là cái nào thì cũng đáng sợ quá đi thôi!!】
【Trời ạ, ba chương đầu đã muốn làm náo loạn rồi sao? Vậy người dắt đứa trẻ trông giống Gin đó là ai?】
【Không biết, chắc là nhân vật mới, nhưng có vẻ là một nhân vật rất quan trọng! Tôi chờ!】
【Góc nghiêng trông cũng đẹp trai đấy chứ, tôi cũng chờ! Mau cập nhật đi!】
【Hy vọng nhân vật mới sẽ xuất hiện nhiều hơn! Haha~】
Giang Lai: "…" Không, không, không, đừng mà!
Cậu nhanh chóng tắt diễn đàn, nhưng trước khi tắt Giang Lai kịp liếc qua câu trả lời được ghim của tài khoản chính thức.
【Chính thức: Mọi thứ trong series mới này đều là ẩn số. Dù trước đây phần kết của Thám tử lừng danh là phe Đỏ thắng áp đảo phe Đen, nhưng kết thúc lần này cũng có thể… phe Đỏ chưa chắc đã thắng phe Đen.】
Giang Lai: "!!"
Cậu nhìn chằm chằm vào câu này một hồi lâu, cộng thêm việc hình ảnh của cậu và Kurosawa Akira xuất hiện trong truyện tranh khiến suy nghĩ trong đầu cậu rối bời, đến nỗi tối qua cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Và đó cũng là lý do sáng nay cậu không thể dậy nổi...
Hồi tưởng lại mọi chuyện, bàn tay Giang Lai siết chặt vô lăng, nhịp tim có chút tăng nhanh.
Cậu không biết liệu rắc rối có sớm tìm đến hay không, nhưng may mắn thay cậu không phải hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Ít nhất kỹ năng hacker mà cậu sở hữu từ khi ở thế giới khoa học vẫn còn. Thêm vào đó, những kỹ năng mà cậu đã nắm vững sau lần đầu phá vỡ bức tường không gian giữa các thế giới cũng phần nào nhớ lại được.
Ngoài ra, chiếc điện thoại đặc biệt cho phép cậu truy cập vào diễn đàn "Ba Lần" và xem truyện tranh cũng là một công cụ đắc lực để thu thập thông tin quan trọng.
À, tính năng kỳ lạ của chiếc điện thoại này – chống đạn nên không bị ảnh hưởng bởi lửa hay nước – hoàn toàn có thể làm "lá chắn bảo vệ" trong những lúc nguy cấp.
"Anh Giang Lai?"
"Anh Giang Lai!"
"Ơ!" Giang Lai giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng.
Cậu thiếu niên tóc bạc bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu: "Anh đang nghĩ gì vậy? Em gọi anh mấy lần rồi."
"À, xin lỗi, xin lỗi." Giang Lai cười: "Chắc tại hơi buồn ngủ nên không tập trung lắm, có chuyện gì sao?"
"... Đi qua rồi."
"Gì cơ?"
"Anh lái xe đi qua trường rồi! Trường ở phía sau kìa..."
"Ái dà! Xin lỗi." Giang Lai vội vàng xoay vô lăng: "Xem ra giấc ngủ đúng là rất quan trọng." Cậu lầm bầm.
Khi xe dừng lại trước cổng trường thì không thấy bác bảo vệ thường trực tại chốt an ninh như mọi ngày, thay vào đó chỉ có một tấm thông báo dán ở cổng.
[Thông báo đóng cửa trường học.]
Giang Lai: "?! Sao có thể chứ! Thật quá bất ngờ! Rõ ràng hôm qua vẫn còn.”
Thông báo trên cổng trường nêu rõ ràng và ngắn gọn trường tiểu học này sẽ tạm thời đóng cửa, nhưng không ghi ngày cụ thể để mở cửa trở lại.
Giang Lai: Không, không phải chứ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu học mà cũng có thể đột ngột đóng cửa? Kiểu xử lý này thật sự quá phi thực tế rồi!