Thật khó mà hình dung được lúc hắn vui vẻ sẽ ra sao. Có lẽ do vừa đến kinh thành, không hợp thuỷ thổ nên mắt hắn có quầng thâm rõ rệt, trông càng mệt mỏi hơn.
“Tỷ lại ngồi đọc sách như thế này.” Tử Du tuy có vẻ ngoài trẻ hơn tuổi, giống như thiếu niên chưa lớn, nhưng giọng nói đã bước vào tuổi dậy thì, trầm khàn, thoáng có thể nhận ra sự non nớt đang dần biến mất.
Đợi hắn lại gần, Nguyên Tịch mới nhận ra đó là tấm thϊếp nàng gửi cho Tam Điện hạ, nàng xoa mũi đỏ vì lạnh, tự giễu, “Quả nhiên là bị trả về rồi.”
Tấm thϊếp này do nàng thay phụ thân viết gửi cho Tam Điện hạ. Trong mắt Thẩm Phong Niên, nét chữ của con gái là đẹp nhất, với vài phần hãnh diện, ông nhờ nàng thay mình viết, lại sợ Tam Điện hạ đã lâu không nhớ chuyện năm xưa, còn tỉ mỉ dặn Nguyên Tịch ghi rõ tiền nhân hậu quả, kèm vào trong tấm thϊếp, rồi cùng gửi đến Tam vương phủ.
Ơn cứu mạng này tuyệt không phải phụ thân nói quá. Mười tám năm trước, Tam Điện hạ đến Bắc Mạc giúp đẩy lùi địch. Bọn man rợ Bắc Mạc kết hợp với U Tộc, sinh ra thứ “U quỷ” không phải người cũng chẳng phải ma, không sợ ánh mặt trời, gặp người là cắn, hệt như ác quỷ từ địa ngục bò lên đoạt mạng.
Tình thế tiền tuyến nguy cấp, quân lính tử thương nhiều, đại bản doanh phía sau cũng nguy cơ chồng chất.
Chính vì vậy, dù lúc đó đang ốm yếu, phu nhân mới cưới của Thẩm Phong Niên, Bình Dương tướng quân Trình Niệm An vẫn gắng gượng khoác giáp ra trận, trấn giữ đại doanh.
Khi ấy là ban ngày, Tam Điện hạ vốn thường bế quan nghỉ ngơi vào ban ngày, hôm đó lại đột ngột xuất hiện, giơ tay ngăn Trình Niệm An.
“Nếu tướng quân muốn giữ đứa trẻ trong bụng, xin hãy suy nghĩ kỹ.”
Lời nói ấy khiến Trình Niệm An mới biết mình đã mang thai, bấy giờ mới nhận ra mấy ngày qua huyết đổ không phải chu kỳ nguyệt san thường lệ, mà là điềm báo nàng sắp mất đứa trẻ này.
Tam Điện hạ thấy nàng ngơ ngẩn như sắp khóc, hiểu ý, để lại một bình thuốc đỏ như máu, rồi ung dung rời doanh trại, mãi đến giữa trưa mới trở về với chiếc áo ngoài loang lổ máu, ngáp dài, bảo rằng U quỷ đã giải quyết xong, còn lại để họ tự liệu.
Nào còn U quỷ gì nữa, Tam Điện hạ đã ra trận dưới ánh mặt trời, không chỉ diệt trừ U quỷ, còn khiến đám man tộc sợ hãi, tan tác bỏ chạy hàng trăm dặm, không dám tới thử sức lần nào nữa.
Còn về bình thuốc Tam Điện hạ để lại, đó là bảo vật bí truyền của U Tộc, ngay cả trong hoàng cung cũng hiếm thấy, thuốc này đã giúp Trình Niệm An giữ lại đứa con gái trong bụng.
Khi Thẩm Phong Niên quay về đại doanh, Tam Điện hạ đã lên đường trở lại kinh thành. Thẩm Phong Niên phi ngựa đuổi theo, lớn tiếng cảm tạ bóng lưng đang khoác áo choàng xa dần.
Tam Điện hạ chỉ lười nhác vẫy roi ngựa, nháy mắt bóng hình đã khuất dần trong gió bụi.
“Trận Yến Đô Bắc Mạc năm đó, mẫu thân con lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng cũng chịu thương tổn nặng nề, làm tổn hại gốc rễ. Biết mình đã có con, bà ấy càng muốn giữ, ngày đêm mệt nhọc. Nếu không có bình thuốc của Tam Điện hạ, mẫu thân con e rằng chẳng thể gắng đến ngày con chào đời…”