Tam Điện Hạ

Chương 1

Hoàng hôn buông xuống phía tây.

Cánh cửa của phủ đệ đã tồn tại gần ba trăm năm ở phố Đông Hoàng thành khẽ mở một khe hở. Sau một cơn gió mạnh lướt qua, chiếc đèn treo lặng lẽ sáng lên, chiếu sáng tấm biển của vương phủ.

Tấm biển này chỉ đơn giản khắc chữ “Tam,” nhưng dân chúng Hoàng thành ai ai cũng đều biết đây là Tam Vương phủ, nơi ở của vị thần bảo hộ Đại Chiêu – nổi danh khắp nơi, Tam Điện Hạ.

Ánh chiều tà đỏ rực phủ lên dãy chuông lưu ly treo trên hành lang của phủ, phản chiếu ánh sáng rực rỡ đầy sắc màu.

Một lão bộc đang chậm rãi quét dọn sân viện, đôi tay gầy guộc như xương trắng nâng chiếc chổi cao hơn bản thân ông, lững thững quét những cánh hoa rơi như tuyết phủ xuống hành lang. Ông khoác áo choàng đen, gương mặt nhăn nheo tựa vỏ cây khô, mí mắt nặng trĩu không thể mở hoàn toàn, chỉ để lộ nửa phần đồng tử đỏ nhạt, lưng khom xuống, già cỗi đến kỳ lạ.

Làn gió nhẹ thoảng qua, một bóng dáng cao gầy thanh tú bất chợt xuất hiện trong hành lang. Lão bộc ngửi thấy hương thơm đặc biệt theo gió đưa đến, quay người lại, cung kính thưa: “Điện hạ hôm nay dậy sớm, mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn xuống, là có cuộc hẹn sao?”

Tam Điện Hạ lặng lẽ nhìn ánh tà dương, không trả lời.

Hôm nay chàng không có cuộc hẹn nào, chỉ là vô cớ cảm thấy có điều gì đó đang tiến gần đến kinh thành, khiến chàng không thể ngủ yên mà tỉnh dậy sớm.

Ánh chiều tà đỏ rực chảy dài trên mái tóc bạc mềm mượt của chàng, ánh lên sắc màu mê hoặc tựa như chuông lưu ly trên hành lang.

Một cánh hoa theo gió nhẹ nhàng bay tới, chàng đưa tay từ trong tay áo rộng rãi mà mỏng manh ra đón lấy, khẽ mở mắt. Đôi mắt đỏ sẫm như ngọc mã não thượng phẩm, ánh lên vẻ đẹp lấp lánh không rõ là sắc đen được thêm một lớp đỏ rực, hay là sắc đỏ quá đỗi u ám mà thoạt nhìn lại tưởng như đen tuyền.

Chúng đẹp đẽ nhưng cũng đầy khác lạ, ẩn mình sau hàng lông mi trắng muốt, dài và dày.

Điện hạ khẽ rung đôi mi, thổi nhẹ cánh hoa, ánh mắt hứng thú dõi theo cánh hoa bay nhè nhẹ cho đến khi nó đáp xuống hồ cá chép gần đó, mới thu hồi ánh nhìn.

Lão bộc nói rì rầm: “Hươu và dê vừa mới được đưa tới, ta thấy chưa đến giờ Điện hạ thức dậy, vốn định quét dọn xong ở đây rồi mới đi chuẩn bị thức uống sớm cho Điện hạ… Điện hạ từ nhỏ đã yêu cầu nhiều thứ, trong huyết uống lại phải thêm mật hoa, phải đặt cỏ ngân đan, bây giờ nếu ta đi lấy huyết, e là phải đợi cả một canh giờ mới có thể dâng lên…”