So sánh với nỗi đau dữ dội mà nàng đã phải chịu đựng ngày đêm, hình phạt hiện tại giống như cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi trên người vào đầu xuân.
Ý thức dần tụ lại, nàng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Trong lòng như trống rỗng một khoảng lớn, dường như thiếu đi thứ gì đó quan trọng, nhưng đồng thời lại bị một cảm giác chưa từng trải qua trước đây xâm chiếm. Mùi hương nhàn nhạt, thanh mát, đặc biệt, như cơn sóng lớn cuốn lấy nàng, tràn ngập khắp mọi ngõ ngách, không một nơi nào thoát được.
Xa lạ nhưng lại quen thuộc.
Nàng cố gắng mở mắt.
Nếu trước mắt là núi thây biển máu, yêu ma quỷ quái hay địa ngục tăm tối, nàng cũng không cảm thấy lạ.
Nhưng, những gì hiện ra trước mắt khiến đồng tử của nàng co rút mạnh, như thể bị một tia sét đánh thẳng xuống đầu!
Mai Tuyết Y dựng đứng từng sợi lông tơ, toàn thân tê dại, tim như ngừng đập.
Lẽ ra thân thể và thần hồn của nàng đã bị hủy diệt, vậy mà lúc này nàng lại đang nằm trên một chiếc giường mềm mại và thoải mái.
Phía trên, một nam nhân đang cúi người. Đôi mắt đẹp hẹp dài của hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt cuồng nhiệt, cố chấp lẫn chiếm hữu.
Mọi thứ như hóa thành thực thể trong đôi đồng tử đen sâu thẳm ấy, mãnh liệt không sao tả xiếc.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên đường nét của nam nhân, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười nhạt như có như không.
Gương mặt hắn gầy gò, hai gò má hơi hõm xuống, toát lên vẻ bệnh tật âm u. Nhưng dung mạo của hắn đẹp đến mức cực điểm. Đến cả Đông Thánh Chủ, người được xem là mỹ nam tử đệ nhất của Tiên Vực, cũng phải chịu thua hắn ba phần.
Nàng chưa từng gặp qua gương mặt này, nhưng vì quá mức tuấn mỹ, nàng lại sinh ra một loại ảo giác như đã gặp trong mộng.
Mà điều trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài bệnh tật ốm yếu chính là hành động hắn đang làm.
Hắn giữ chặt nàng trong lòng, tư thế bá đạo không gì sánh được.
Theo từng cử động của hắn, hương thơm kỳ dị càng lan tỏa mạnh mẽ, khiến nàng hít thở khó khăn, tim đập loạn nhịp.
Nhiệt độ từ cơ thể hắn truyền sang nàng, như thể hắn là người kiểm soát tất cả, lật tay tạo mây, trở tay làm mưa.
Mai Tuyết Y hít sâu một ngụm khí lạnh, kịp thời kìm lại tiếng rêи ɾỉ suýt bật ra.
Từng là tinh phong huyết vũ, nàng - Huyết Y Thiên Ma, chưa từng phải chịu sự sỉ nhục thế này!
Nàng ngầm vận công lại phát hiện cơ thể nặng nề, tứ chi vô lực, không cảm nhận được chút ma khí nào trong người. Nàng chỉ thấy một màu đen mờ mịt, không thấy linh đài hay thức hải, nguyên thần rối loạn vô định, bị giam cầm chặt chẽ trong thân xác. Ma huyết không còn sôi trào, và cơn đau dai dẳng không ngừng cũng biến mất.
Mai Tuyết Y thử giãy giụa, nhưng phát hiện hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Toàn thân không chút sức lực, tư thế cũng hoàn toàn... bất lợi.
Nam nhân hơi ngừng lại, từ trên cao nhìn xuống nàng, môi nhếch lên một nụ cười ác ý, chậm rãi hỏi: “Sao thế? Trẫm hầu hạ Hoàng hậu không tốt sao?”
Giọng nói của hắn có chút khàn, như của một người lâu ngày ho khan làm hỏng thanh quản, nhưng âm sắc vốn có lại trầm thấp và đầy từ tính, khi kết hợp với giọng khàn, lại có một sức hấp dẫn chết người.
Mai Tuyết Y: “…”
Nàng không biểu lộ cảm xúc, liếc nhìn bàn tay của mình.
Làn da mềm mại trắng trẻo, cánh tay mảnh khảnh, xương như ngọc, giống như chỉ cần chạm nhẹ là gãy, đầu ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp, rõ ràng chưa từng phải trải qua bất kỳ sự tôi luyện nào.
Đây không phải tay nàng.
Cơ thể yếu đuối này cũng không phải của nàng.