Đối Tượng Kết Hôn Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 32: “Tôi từ bỏ.”

Buổi trưa cuối xuân, ánh mặt trời xuyên qua những tán thông, đổ bóng dưới chân Thương Uyên, vẽ nên những mảng sáng tối đan xen.

Trước mắt y, một căn biệt thự nguy nga sừng sững với bức tường cao bao quanh. Hai bên cổng chính, những cột đá trắng chạm trổ tinh xảo, nổi bật với hai chữ lớn: “Cốc Thị.”

Thương Uyên khẽ cười, đưa tay chạm lên những đường vân nổi của chữ viết, lòng thầm nghĩ: Chỉ riêng giá trị mảnh đất này đã gấp nhiều lần cả căn biệt thự của mình rồi.

Ba tiếng trước, sau khi y đuổi khéo một luật sư trẻ vụng về, rồi lái xe về, nhưng khi về đến ơi, căn nhà đã trống không.

Không một bóng người, ngay cả hơi thở cũng nhạt nhòa đến mức gần như không thể cảm nhận.

Nhớ lại sự việc xảy ra sáng nay, việc Cốc Phạn rời đi mà không báo trước cũng là điều dễ hiểu. Thương Uyên đưa mắt nhìn quanh căn phòng sạch sẽ không dính một hạt bụi, rồi xoay người rời đi, hướng đến điểm đến tiếp theo.

Nhưng ngay lúc khép cánh cửa lại, y nhận ra rằng bản thân chẳng còn nơi nào để đi.

Rốt cuộc Cốc Phạn đã đi đâu?

Hai người đã sống cùng nhau gần một năm. Vì không muốn lãng phí tài nguyên, Cốc Phạn sớm đã trả lại căn ký túc xá công nhân cũ kỹ của mình, từ đó cậu không còn chỗ nào khác để về.

Thế nên, giờ đây Thương Uyên đứng ở nơi này.

Trên đoạn đường gần một giờ lái xe, y nén lại nỗi bất an, xem hết tài liệu mà Đường Nghị gửi tới. Càng đọc từng dòng, y càng cảm thấy khinh thường chính mình.

Ngay cả gia đình và hoàn cảnh thực sự của cha ruột Cốc Phạn, y cũng chẳng biết bao nhiêu. Thế thì làm sao y có thể ngày ngày mở miệng nói “yêu” với cậu chứ?

Thật là không biết xấu hổ.

“Ding-dong ——”

Thương Uyên ấn chuông cửa, rồi hướng về màn hình camera nở một nụ cười, nhưng trong lòng lại không hề vững vàng như vẻ bề ngoài.

Chẳng bao lâu, cánh cửa gỗ đỏ nặng nề từ từ mở ra. Sau khe hở dần rộng, một bóng người xuất hiện và lọt thẳng vào tầm mắt của Thương Uyên.

Người đó từng bước tiến lại gần, cuối cùng dừng lại trước song sắt, đứng đối diện y qua lớp chắn.

“Có chuyện gì không?”

Ánh mắt lạnh lùng của đối phương hướng thẳng vào Thương Uyên, Thương Uyên nhét tay trái vào túi quần, dõng dạc đáp: “Tôi đến nấu cơm cho cậu, tiện thể đưa cậu về nhà.”

“Không cần.” Cốc Phạn nghiêng người, sắc mặt không hề có dấu hiệu dao động, định quay lưng bước vào phòng.

Nhưng ngay lúc đó, những túi nguyên liệu nấu ăn trên tay Thương Uyên trượt khỏi ngón tay, rơi xuống đất, từng món lăn ra ngoài từ miệng túi.

“Đồ đạc trong nhà!” Thương Uyên vội bám lấy song sắt, khiến kim loại rung lên phát ra những tiếng va chạm nặng nề. “Sách cậu thích đọc, dụng cụ vẽ tranh cậu thường dùng, áo ngủ, khăn tắm, dép lê mà chúng ta cùng chọn mua… và rất nhiều thứ khác nữa, cậu vẫn chưa mang đi.”

“Anh cứ tự xử lý đi.” Cốc Phạn nói: “Tôi không cần nữa.”

Ánh sáng nhạt nhòa dưới chân gần như biến mất hoàn toàn, Thương Uyên nghe thấy tiếng tim đập hoảng loạn trong l*иg ngực mình, cố gắng hết sức để ngăn bản thân lại và nói ra những lời tiếp theo.

Nhưng y đã thất bại.

“... Vậy còn tôi?” Y dùng giọng điệu mơ hồ hỏi: “Cậu cũng không cần tôi, phải không?”

Cậu cũng giống như những người khác, muốn bỏ rơi tôi sao.

“Vậy anh có yêu Tiểu Mộc không?” Cốc Phạn đang bước đi bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Thương Uyên, rồi hỏi ngược lại: “Anh yêu con của chúng ta không?”

Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương chiếu thẳng vào Thương Uyên, những lời nói tàn nhẫn như đâm vào lòng y. Thương Uyên, người vẫn luôn tự tin về khả năng ăn nói của mình, lại chẳng thể thốt lên một câu nào.

Có lẽ, đó chính là câu trả lời của y.