Cốc Phạn, với tư cách là một giáo viên mẫu mực, cậu luôn coi trọng vấn đề phòng hộ. Mỗi lần đều chuẩn bị đầy đủ. Nhưng duy nhất có một lần cả hai không sử dụng bất kỳ biện pháp nào… đó chính là lần đầu tiên.
Lúc đó, thần trí của Thương Uyên đã sớm trở nên mơ hồ không rõ.
Nên khi hớ lại, y chỉ còn nhớ loáng thoáng rằng mình đã nửa đùa nửa thật ép buộc Cốc Phạn đánh dấu vĩnh viễn lên người mình. Và mặc dù biết rõ Cốc Phạn không có bất kỳ dụng cụ phòng hộ nào, nhưng vẫn cố tình yêu cầu đối phương xuất tinh trong người mình, thậm chí còn kẹp chặt hai chân không cho đối phương rời khỏi cơ thể mình.
Hóa ra, thứ Thương Uyên quên không phải tuần trăng mật, mà là thuốc tránh thai.
Lý lẽ là vậy, nhưng làm sao xác suất nhỏ bé như thế lại rơi trúng người y chứ?
Trong khoảng thời gian qua, y và Cốc Phạn đã làm chuyện đó rất nhiều lần. Vậy mà đứa trẻ này, bằng cách nào đó, vẫn khỏe mạnh mà phát triển, nhưng sức sống của nó có cần phải mạnh mẽ đến thế không?
"Đúng rồi, ngài Thương."
Nữ bác sĩ điều chỉnh giao diện máy tính, khuôn mặt hiện lên sự vui mừng:"Dựa theo kết quả kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn của hai vị, tỉ lệ phù hợp tin tức tố giữa ngài và bạn đời lên đến hơn 95%. Đây thực sự là trường hợp hiếm gặp! Vì vậy, ngài không cần quá lo lắng, đứa trẻ này chắc chắn sẽ bình an chào đời."
Thương Uyên đưa tay lên trán thở dài. Trong mắt bác sĩ, hành động ấy có lẽ được hiểu là sự quan tâm sâu sắc dành cho đứa trẻ trong bụng.
Nhưng thực ra, y muốn cười.
Bác sĩ không hề hay biết, vỗ vai y cổ vũ: "Lần kiểm tra tiếp theo, tốt nhất ngài nên cùng bạn đời của mình tham gia để cả hai có thể hiểu rõ hơn…"
"Tôi sẽ không quay lại."
Giọng nói trầm thấp, khuôn mặt Thương Uyên không hề có chút gì gọi là niềm vui của một người sắp làm cha:"Bác sĩ, tôi không có ý định giữ đứa trẻ này. Đặc biệt là vào lúc này."
Thừa lúc Cốc Phạn chưa về, thừa lúc cậu còn chưa biết về sự tồn tại của sinh linh nhỏ bé này, Thương Uyên đã tự mình đưa ra quyết định độc đoán: "Phiền cô kê thuốc cho tôi."
"Ngài Thương..."
Bác sĩ kinh ngạc, hạ giọng hỏi: "Việc phá thai là chuyện lớn, quyết định này có phải ngài và bạn đời đã bàn bạc kỹ lưỡng không? Nếu chưa, tôi khuyên ngài nên…"
"Bác sĩ." Thương Uyên nhìn đồng hồ, rồi không cho cô cơ hội thuyết phục thêm, đứng dậy cắt ngang: "Khôn sống mống chết, người thích ứng được thì sống sót."
Giới tính được phân chia giữa nam và nữ, nhưng diễn biến sinh học đã khiến Omega nam cũng có khả năng sinh sản. Điều này làm tỷ lệ sinh nở của trẻ nhỏ không ngừng gia tăng, phản ánh sự tiến hóa trong xã hội hiện tại. Tuy nhiên, ngay cả khi là Omega, việc mang thai và sinh nở không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Và trường hợp như Thương Uyên, người vừa mang thai lại vừa phải đối mặt với nguy cơ sảy thai, thực sự là điều hiếm gặp và rất đáng tiếc.
"Ở ngoài cửa vẫn còn nhiều bệnh nhân đang chờ cô khám. Vì vậy, tôi sẽ không quấy rầy thêm nữa." Nói rồi, Thương Uyên vuốt lại những nếp nhăn trên áo, nhắc lại điều vừa nói trước đó: "Xin hãy kê thuốc cho tôi."
Khi Thương Uyên trở về nhà, trời đã gần trưa.
Khoảng cách đến giờ Cốc Phạn đáp máy bay chỉ còn khoảng hai tiếng, y phải tranh thủ.
Thương Uyên đặt ngón tay lên khóa cửa, nghe tiếng "tách", cửa tự động mở ra.
Viên thuốc nhỏ được y cầm giữa các ngón tay, ánh sáng bạc của lớp vỏ giấy thiếc phản chiếu nhàn nhạt.
Nhưng khi y vừa bước vào cửa, một mùi hương nồng nàn của mực nước tấn công khứu giác của Thương Uyên, báo hiệu trong nhà đã có khách.
... Cốc Phạn, đã trở về? Từ phòng bếp vọng lại tiếng động, y liếc nhanh về phía hành lý đặt tại cửa. Đó đúng là vali của Cốc Phạn.
Sự xuất hiện bất ngờ này khiến y vừa kinh ngạc, vừa hoảng loạn.