Là một người tay trắng gầy dựng sự nghiệp, Thương Uyên nóng lòng mở rộng thế lực và thiết lập mối quan hệ, nên y đã bắt tay với Nguyễn Hoành Hạo, cùng thúc đẩy cuộc hôn nhân mang đầy tính toán này.
Nói cho cùng, trong một thế giới đặt lợi ích lên trên hết, chuyện yêu đương hay tâm đầu ý hợp chỉ là trò cười mà thôi.
Nhưng Alpha ngồi đối diện y dường như không nghĩ vậy.
Thấy Cốc Phạn mãi không trả lời, Thương Uyên gõ nhẹ hai lần lên bàn, nhắc nhở: “Ngài Cốc, xin ngài đừng quên, ngài mang họ Cốc, không phải họ ‘Nguyễn’.”
Từng giây trôi qua, vẫn không có tiếng đáp lại.
Ánh mắt Thương Uyên lướt qua những kẽ tóc, cố gắng nhìn rõ đôi mắt ẩn giấu bên trong.
Theo lời Nguyễn Hoành Hạo, Cốc Phạn chẳng qua là một kẻ câm không làm nên trò trống gì, từ nhỏ chỉ mê vẽ những thứ kỳ quái khó hiểu.
Dù từng gây chú ý trong giới nghệ thuật với phong cách tranh độc đáo, nhưng phần lớn tác phẩm của anh đều khó cảm, dễ bị chỉ trích.
Hơn nữa, Cốc Phạn lại không biết điều, thẳng thừng từ chối mọi lời mời từ các hiệp hội họa sĩ danh tiếng quốc tế, thậm chí chấp nhận làm một giáo viên mỹ thuật cho một ngôi trường tiểu học nghèo nàn!
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, Cốc Phạn thực sự rất khó hiểu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thương Uyên có chút khó hiểu: Rốt cuộc thì Nguyễn Hoành Hạo đang sợ cái gì? Thân phận và địa vị của Cốc Phạn đều thấp hơn gã rất nhiều, có gì mà phải lo sợ vậy chứ?
Thương Uyên không thể tìm ra lý do.
“Tôi thực sự không có thói quen lãng phí thời gian, vị hôn phu à.”
Khi sự kiên nhẫn cạn dần, khóe môi Thương Uyên cong lên một nụ cười chế giễu: "Tôi nhớ cậu kém tôi gần năm tuổi? Vậy hãy tạm gác thân phận vị hôn phu sang một bên. Với tư cách trưởng bối, tôi có nên dạy cậu vài điều không?"
Giọng điệu từ bình thản chuyển sang trêu chọc, khiến bả vai của Cốc Phạn hơi khẽ giật.
“Cậu nghĩ mà xem…” Sau khi cân nhắc một lúc, Thương Uyên tiếp tục: “Nếu cậu từ chối cuộc hôn nhân này, cậu nhất định sẽ trở thành một kẻ bị gia tộc vứt bỏ. Địa vị của cậu sẽ rơi xuống đáy.”
Trên bàn có hai chén trà, một chén rỗng và một chén đầy.
“Bất kể chọn bên nào, kết cục cũng là bị gia tộc đẩy ra ngoài.”
“Nếu cậu chọn tôi, cậu có thể mang danh "hy sinh vì gia đình"; nếu không chọn tôi, cậu sẽ bị xem là ‘kẻ hút máu gia tộc’.”
Chiếc mặt nạ được chế tác tỉ mỉ của Cốc Phạn bỗng chốc rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
Thương Uyên đưa hai tay ra hai bên, thản nhiên nâng cằm: “Nào, chọn đi.”
Nhưng Cốc Phạn không hề bị lay động bởi những lời lẽ này.
“Người nên đưa ra lựa chọn là ngài, không phải tôi.” Giọng anh trầm ổn như núi, nhẹ như khói sương. “Ngài Thương, hôn nhân là chuyện tình cảm giữa hai người. Sao có thể biến thành giao dịch quyền lực và mang ra làm trò đùa được.”
“Là một Omega, việc chọn bạn đời vô cùng quan trọng. Chúng ta thậm chí còn không hiểu nhau, huống chi là đi đến tình yêu." Cốc Phạn hơi ngẩng đầu, nói từng chữ một: "Xin hãy cân nhắc kỹ càng, đừng để cuộc hôn nhân này hủy hoại phần đời còn lại của ngài.”
Từ "hủy hoại" suýt nữa khiến Thương Uyên bật cười.
Quả thật, một Omega ngoài ba mươi tuổi mà vẫn đoan chính như ngọc là điều hiếm có.
Nhưng Thương Uyên thực sự không ngờ rằng người bạn đời tương lai của y, dù còn trẻ, lại có thể nói năng nghiêm túc và nghiêm khắc trong một không khí căng thẳng như vậy. Anh trông giống một món di tích văn hóa vừa được khai quật thời nhà Thanh hơn là một người hiện đại.
Thật thú vị.