Mười giờ tối, tại khu vực hồ Tinh Tử nổi tiếng của thành phố, ánh đèn vẫn rực rỡ. Một đoàn phim cổ trang thần tượng lớn đang quay phim gần đó.
Chung Cảnh Y thay bộ trang phục diễn, ngồi trên ghế ngoài trời, nhấm nháp chén canh gà ác nhân sâm do ngôi sao thần tượng Tông Trạch Trần mang đến.
“Cảm ơn anh, Trạch Trần. Làm xong việc đúng lúc trời hơi lạnh,” Chung Cảnh Y mỉm cười, làn da tái nhợt dường như hồng hào hơn một chút.
Tông Trạch Trần tháo kính râm, trên gương mặt góc cạnh xuất hiện nụ cười nhẹ: “Có gì đâu, mấy ngày nay anh đều mang cho em mà. Thân thể em vốn không tốt, trời lạnh như vậy còn chịu khổ ở đây. Lần sau đừng nhận phim kiểu này nữa. Nhà em đâu phải không nuôi nổi, ở nhà chán thì qua nhà anh chơi. Chẳng phải trước đây em nói muốn ngâm suối nước nóng sao? Anh vừa lắp một hồ bơi giữ nhiệt tự động ở nhà. Khi nào rảnh, em qua thử nhé?”
“Thôi thôi thôi, có mỗi mình anh sao? Cảnh Y, thử xem bánh anh mang cho em này. Loại phô mai em thích nhất, anh nhờ trợ lý xếp hàng cả buổi mới mua được đấy!” Tang Hướng Văn đẩy chiếc bánh phô mai trên bàn nhỏ tới gần. Anh mặc bộ vest chỉn chu, gương mặt có thể coi là ổn nếu so với người thường, nhưng đặt bên cạnh Tông Trạch Trần và Chung Cảnh Y thì chỉ ở mức bình thường.
Chung Cảnh Y cảm ơn, nở nụ cười nhẹ, dùng nĩa thử một miếng, rồi nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Vẫn là vị đó, cảm ơn anh, Hướng Văn.”
Tang Hướng Văn thoáng ngừng thở, vội che giấu cảm xúc bằng cách ho nhẹ: “Thật không hiểu nổi Loan Nguyên Châu. Ảnh đế Tam Kim đều giành hết rồi, còn ham gì quay phim. Lần này lại chạy tới vùng núi, nghe nói đã hai tháng chưa về. Em cảm lạnh mà anh ta cũng không về xem em thế nào!”
Tông Trạch Trần cũng nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với Loan Nguyên Châu.
Chung Cảnh Y cười gượng, nghiêm túc giải thích thay vị hôn phu: “Nguyên Châu có lý do của anh ấy. Hơn nữa, dù anh ấy không ở đây, hai anh vẫn luôn chăm sóc em, em cảm thấy rất vui. Cảm ơn nhé~”
Nghe vậy, cả hai đều mỉm cười. Đối với họ, dù không thể có được Chung Cảnh Y, họ vẫn muốn thấy đối phương tự do tỏa sáng, vì người này xứng đáng.
“Đúng rồi, Cảnh Y, anh thấy bài đăng em viết trên mạng. Anh biết em tốt bụng, nhưng thật sự không cần phải nói giúp cho anh trai em nữa đâu. Anh ta có cảm ơn em chưa?” Tang Hướng Văn không giấu nổi sự bất mãn.
Chung Cảnh Y thu lại nụ cười, ánh mắt thoáng vẻ tổn thương: “Nhưng dù sao anh ấy vẫn là anh trai em.”
“Anh trai? Anh ta được nhận nuôi đều nhờ phúc của em, nhưng từ đầu đến giờ chưa từng nói lời cảm ơn. Người như vậy gọi là anh trai sao? Cảnh Y, em đúng là quá mềm lòng!” Tông Trạch Trần hừ lạnh.
Tang Hướng Văn không nói gì thêm. Đợi đến khi trợ lý đưa Chung Cảnh Y về khách sạn, anh kéo Tông Trạch Trần đang định rời đi.
“Gì nữa đây?”
Tang Hướng Văn cười khẽ: “Đi uống một ly không?”
“Với anh?” Tông Trạch Trần nhếch môi cười nhạt.
Tang Hướng Văn dù không thích Tông Trạch Trần, nhưng vì Chung Cảnh Y coi trọng anh ta nên anh phải nhẫn nhịn. Dù sao, cả hai cũng có một kẻ thù chung.
“Uống rượu chỉ là phụ. Tôi hỏi thật, anh chịu nổi cảnh Yến Thăng Bình cứ lởn vởn trước mặt Cảnh Y, lãng phí tình cảm của cậu ấy sao?”
Tông Trạch Trần dừng bước, ánh mắt trầm lại: “Anh có cách gì?”
Tang Hướng Văn nhếch môi cười độc ác: “Anh nghĩ vì sao tôi khiến Lâm Cam Chi tình nguyện gả qua đó?”
…
Lâm Cam Chi và Yến Thăng Bình giằng co ba phút. Thấy anh không định tiết lộ sự thật, cậu đành từ bỏ. Nhưng trong lòng đã có tính toán, biết chuyện này sớm muộn sẽ sáng tỏ.
Nhìn Yến Thăng Bình ngồi một lúc mà sắc mặt đã tái nhợt, cậu vội vàng đứng dậy, dìu anh nằm xuống.
“Anh nghỉ sớm đi. Thân thể vốn đã yếu, thức khuya là không có trách nhiệm với sức khỏe đâu!” Nói rồi, cậu cẩn thận đắp lại chăn hai bên.
Mùi hương nhàn nhạt của sữa dừa thoảng qua mũi Yến Thăng Bình. Vô tình, ánh mắt anh lại dừng ở cổ áo của Lâm Cam Chi. Khi cậu cúi người, phần áo choàng mở rộng, gần như chỉ cần nhìn kỹ là thấy được nhiều hơn.
Yến Thăng Bình lập tức quay đầu đi!
Lâm Cam Chi ngẩn người: Mình có nói gì không nên nói sao?
Đúng lúc này, điện thoại của cậu vang lên. Là số lạ. Cậu lục tìm danh sách bạn bè của thân xác này, nhận ra không có ai ngoài “tiểu thư” Nghê Nghê vừa quen hôm nay.
Thế là cậu yên tâm giả khùng:
“Alo? Không đổi phần ăn! Đây là di động của anh à? Nhân tiện nhắn dùm người bên kia. Cứ gọi nữa là tôi hủy SIM, chuyển sang viết thư!”
Yến Thăng Bình: … Ra khỏi đây ngay! Ít nhất đừng nói mấy câu ngớ ngẩn này trước mặt tôi, mất mặt quá!
Đầu dây bên kia, giọng nói bực bội vang lên: “Lâm Cam Chi, cậu bị điên à? Xóa tôi khỏi danh bạ đã đành, giờ còn không lưu số tôi?!”
Cậu ngẩn ra, chẳng lẽ xóa nhầm luôn số trên WeChat?
“Anh là ai?”
Đối phương im lặng vài giây, rồi cười khẩy: “Ngay cả giọng tôi mà cậu cũng không nhận ra? Tôi là người làm mai cho cậu!”