Lâm Cam Chi biết rõ, một quản lý như Trương Điện Hoài mà chịu làm đến mức này thì đúng là đã hết lòng. Với tình trạng hiện tại của cậu, khó ai còn sẵn sàng giúp đỡ.
“Hì hì hì, tôi biết mà, anh đúng là tốt nhất! Gửi anh một trái tim luôn này~” Lâm Cam Chi nói xong thì cảm thấy bên phải có gì đó hơi lành lạnh.
Quay đầu lại, cậu thấy Yến Thăng Bình vẫn thản nhiên ngồi đó, ánh mắt thậm chí không liếc cậu một cái.
Chắc là mình gặp ảo giác thôi nhỉ?
“Thôi bớt nịnh nọt đi, nói thật đi, chuyện đào rau dại là sao? Yến tổng đâu có bạo hành cậu.” Giọng Trương Điện Hoài mang chút khẳng định.
Lâm Cam Chi bắt đầu nghi ngờ Trương Điện Hoài là fan của Yến Thăng Bình, hoặc... đang thầm mến anh ta!
Bằng không, với "danh tiếng" của Yến Thăng Bình hiện tại, làm gì còn ai muốn bênh vực anh ta nữa?
Lâm Cam Chi liếc qua Yến Thăng Bình, lòng đầy ghen tị. Nhà có vợ nhỏ xinh đẹp rồi mà vẫn cứ phải phát tán sức hút!
Yến Thăng Bình vô tội ăn một phát đạn:
"..."
“Sao im lặng thế? Đừng nói là cậu thực sự đi đào rau dại đấy nhé?” Trương Điện Hoài nghi ngờ.
“Làm sao có chuyện đó! Tôi chỉ rảnh rỗi nên trồng chút rau thôi. Có lẽ lúc xới đất bị paparazzi chụp trộm. Họ đúng là nhiệt huyết với nghề, từ trung tâm thành phố tới đây cũng mất tầm hai ba tiếng chứ ít gì.” Lâm Cam Chi than thở như một người lao động chân chính.
“Hừm, cậu nghĩ nhiều rồi. Paparazzi thà theo dõi các ngôi sao mới nổi còn hơn. Bài đăng này vốn xuất hiện từ hai tuần trước, do một tài khoản cá nhân đưa lên. Nhưng rồi, một ngày nó bất ngờ được gắn liền với Yến tổng, nhờ đó lưu lượng mới bùng nổ và leo lên hot search.”
“... À.” Hóa ra mình không phải tự thân leo hot search, haiz.
“Phải rồi, lúc nãy cậu nói gì ấy nhỉ? Trồng rau à? Cậu thực sự trồng rau sao?” Giọng Trương Điện Hoài đầy hoài nghi. “Tôi không tin đâu, cậu chụp ảnh gửi qua đây ngay. Chuyện này nghiêm trọng, đừng nói bừa. Hay là cậu bị ai đó chụp khi đang bắt bướm?”
Phải công nhận, Trương Điện Hoài là một quản lý vàng mười. Hiểu quá rõ tính cách nghệ sĩ của mình. Nhưng...
“Anh Trương, tôi đâu phải nàng Hương phi đâu mà đi bắt bướm, hahaha~” Lâm Cam Chi cười khúc khích trước cách suy nghĩ của anh.
“... Chậc!”
Kết thúc cuộc gọi với Trương Điện Hoài, Lâm Cam Chi kể sơ qua giải pháp đã thảo luận.
Chú Yến nhận xét:
“Cam Chi, công ty của cháu thật tốt, rất có trách nhiệm đấy.”
Yến Thăng Bình liếc nhìn Lâm Cam Chi, bình thản nói:
“Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu sau này. Có tôi liên lụy, dù sự thật được làm sáng tỏ thì mọi người cũng không dễ chấp nhận. Chi bằng trực tiếp bỏ tiền đè hot search xuống, giảm mức độ chú ý.”
Lâm Cam Chi ngẩn người, vô thức hỏi lại:
“Thế còn anh thì sao?” Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Yến Thăng Bình.
Yến Thăng Bình sững lại trong giây lát, ánh mắt khẽ lảng đi.
“Tình hình của tôi hiện tại sẽ không vì tin đồn này mà tốt lên, cũng chẳng tệ hơn được nữa.”
Câu nói của anh như đập vào ngực Lâm Cam Chi, từng mảnh vỡ nhỏ rơi xuống, chạm đến trái tim cậu, để lại cơn đau âm ỉ.
“Không được! Đây là lỗi của em, sao có thể để anh gánh thay chứ? Kiểu suy nghĩ tự hủy hoại bản thân này là hoàn toàn sai lầm! Đúng là chúng ta bị ghét trên mạng, nhưng đâu phải cái chảo gì ụp vào đầu cũng phải chấp nhận! Đây không gọi là ngầu, mà gọi là ngốc đấy! Anh yêu à, cho dù anh muốn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt em, cũng không cần dùng cách khiến em đau lòng như vậy đâu~”
Để tỏ rõ quyết tâm, Lâm Cam Chi còn cố tình làm đôi mắt mình long lanh hơn, nhẹ nhàng tiến sát lại gần. Nhưng Yến Thăng Bình quay đầu né tránh.
Hả? Không thèm nhìn mình à? Mới ép được giọt nước mắt đã vậy rồi!
Không cam tâm, Lâm Cam Chi túm lấy ống tay áo của Yến Thăng Bình, cố gắng sát lại gần hơn. Những lọn tóc mềm mại của cậu cọ vào cằm anh. Yến Thăng Bình xoay người đến mức không còn chỗ để lùi, buộc phải đối diện với khuôn mặt tròn trĩnh của Lâm Cam Chi, bộ dạng ngốc nghếch của cậu gần như phá tan sự nghiêm túc hiếm hoi của anh.
Tư thế hiện tại của hai người kỳ quặc đến mức giống như quả dưa hấu mọc trên giàn bầu. Yến Thăng Bình là thân dây leo, còn Lâm Cam Chi là trái dưa hấu, nửa người tựa vào tay anh, lơ lửng giữa không trung.
“Còn không chịu ngồi thẳng lại, tôi sẽ thả tay ra.” Giọng Yến Thăng Bình không hề có chút đùa giỡn.
Lâm Cam Chi lập tức ngồi thẳng dậy, khuôn mặt đầy vẻ ngoan ngoãn, ra dáng một học sinh gương mẫu.
Ánh mắt Yến Thăng Bình thoáng hiện nét cười khó hiểu. Nhưng cảm xúc trong lòng anh lúc này, ngay cả người từng tốt nghiệp hai bằng thạc sĩ tại trường danh tiếng như anh, cũng khó diễn đạt rõ ràng.
“Vậy chờ thêm một ngày nữa. Nếu không giải quyết được thì dùng tiền để xử lý. Như thế, ngày cậu nói đến—‘tự do’ gì đó—có thể đến sớm hơn một chút.” Dứt lời, anh cố tình trêu chọc Lâm Cam Chi.
Đáng tiếc, Lâm Cam Chi không dám đáp trả. Như người ta thường nói, tự đào hố thì phải khóc mà lấp đầy hố.