...Nghê Nghê? Nguyên chủ có biệt danh này hồi nào? Chú Yến sao dám tự tiện đặt biệt danh mà không hỏi cậu?
Lâm Cam Chi quay đầu lại, vẻ mặt không mấy hài lòng.
“Chú Yến, lâu quá không gặp!” Người đàn ông gọi là Nghê Nghê vẻ mặt thân thiện nói.
Lâm Cam Chi đơ người tại chỗ.
Chú Yến vui mừng tiến tới, mở cổng để anh ta vào:
“Đúng vậy, lâu quá rồi không gặp. Nghê Nghê, giờ cháu làm việc ở đâu? Không ngờ cháu lại đến thăm tiên sinh, ngài ấy nhất định sẽ rất vui.”
“Tiên sinh dạo này khỏe không?” Nghê Nghê lo lắng hỏi.
“Dạo này khá hơn nhiều rồi.” Chú Yến cười hiền. Sau đó, ông quay sang chỉ vào Lâm Cam Chi đang thu mình:
“À đúng rồi, đây là Lâm Cam Chi, bà xã của tiên sinh. Cam Chi, đây là Điền Nghê Nghê, thư ký cũ của tiên sinh.”
Thư ký!?
Bà xã!?
Hai người đối mặt đầy khó hiểu, nhìn vào mắt nhau chỉ thấy sự nghi ngờ đậm đặc.
Sách không viết rằng Yến Thăng Bình có một thư ký “như đòn bánh tét” thế này mà!?
Bà xã của ông chủ sao lại đi lừa người khác!?
Ấn tượng ban đầu của cả hai xấu đến mức không thể xấu hơn.
“Chào cậu.” Điền Nghê Nghê cộc lốc chào Lâm Cam Chi
“Chào anh.” Lâm Cam Chi trả lời một cách máy móc, lòng thì tê liệt.
Sau lời chào khô khốc, Điền Nghê Nghê được chú Yến dẫn lên thư phòng của Yến Thăng Bình.
Bị gió thổi rối tung trong ba phút, Lâm Cam Chi lại tiếp tục xới miếng đất cuối cùng.
Có lẽ gió quá lớn, nên cậu không nghe thấy những lời bàn tán ở không xa.
“Trời ơi, đó không phải Lâm Cam Chi sao?”
“Đúng vậy. Cậu ta không phải kết hôn với Yến Thăng Bình rồi à? Sao lại ở ngoài vườn đào cỏ dại thế kia?”
“Còn phải hỏi à? Chắc chắn là Yến Thăng Bình hành hạ cậu ta!”
“Thảm quá! Đến cơm cũng không có mà ăn sao!”
“Thôi đi thôi, đừng để cậu ta nghe thấy!”
Trong thư phòng
Sau khi bàn công việc xong, Điền Nghê Nghê tức tối nói:
“Yến tổng, bà xã anh lừa tôi!”
Yến Thăng Bình thản nhiên hỏi:
“Cậu ấy lừa gì anh?”
“Cậu ấy bảo anh sống dưới hồ! Hàng xóm của anh cũng dùng cùng một lý do để lừa tôi!” Ở nơi xa lạ này, anh ta cảm thấy chẳng được ai đối xử tử tế.
Nhìn thấu cách nghĩ của Lâm Cam Chi, Yến Thăng Bình không nhịn được để lộ ánh mắt hả hê. Tên nhóc này chắc sợ đến phát hoảng mới nói ra điều đó.
“Có những vấn đề, hãy nghĩ nguyên nhân từ chính bản thân mình,” Yến Thăng Bình thẳng thắn. “Nếu anh chịu tỉa tót lại lông mày, mặc một bộ vest vừa vặn, đừng bước ra đường với dáng vẻ như tay đấm thuê, sẽ có khối người sẵn lòng nói thật với anh.”
Điền Nghê Nghê không hài lòng, lườm anh một cái:
“Yến tổng, bộ vest này tôi chọn kỹ lắm rồi. Vừa không nứt chỉ, lại tôn dáng. Còn lông mày, tôi còn nhuộm để trông rậm hơn cơ mà!”
“... Đừng bắt tôi nói thật. Lần tới gặp tôi, sửa lại.” Yến Thăng Bình dập tắt nụ cười, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Điền Nghê Nghê tốt nghiệp một học viện kinh doanh danh tiếng ở nước ngoài, năng lực làm việc xuất sắc, tính cách thân thiện, hòa đồng với đồng nghiệp. Chỉ có gu thẩm mỹ là ở mức “phá hoại”.
Thở dài, anh ta than thở:
“Có phải lúc nãy tôi dọa bà xã anh sợ không?”
“Đừng gọi là bà xã!” Yến Thăng Bình cố giữ bình tĩnh, ngắt lời.
“Yến tổng, hai người không phải đã kết hôn rồi sao?”
“Hỏi lắm thế! Được rồi, nói xong thì đi đi, đừng để họ nghi ngờ!” Yến Thăng Bình quay người lại. Dù cơ thể anh yếu, lưng vẫn thẳng như thước kẻ.
Điền Nghê Nghê nhớ lại mấy bộ phim gia đình anh ta xem cùng chị gái, liền nghĩ ra một cụm từ: "Vợ chồng mặt ngoài hòa hợp, bên trong bất đồng!"
Đột nhiên, anh ta thấy tội nghiệp cho cậu thanh niên tóc hồng mềm mại kia.
Dọn dẹp xong khu vườn nhỏ yêu thích, Lâm Cam Chi ôm cốc trà sữa mua ở chợ, uống một hơi sảng khoái. Trên chiếc TV siêu lớn, bộ phim yêu thích Shin-chan của cậu đang chiếu. Chú Yến, chẳng có việc gì làm, cũng ngồi xem cùng.
Khi thấy cảnh Misae đuổi theo Shin-chan chạy khắp phố, chú Yến mỉm cười:
“Thằng bé này cũng đáng yêu đấy chứ.”
Lâm Cam Chi nhai mạnh một viên trân châu:
“Thằng bé này đáng bị đánh đòn!”
Thế sao cậu còn xem hả?!
Chú Yến giờ thật sự phải chấp nhận rằng mình già rồi, không còn theo kịp tư duy của người trẻ nữa.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Vừa nghe chú Yến kể về chuyện của Điền Nghê Nghê, Lâm Cam Chi lập tức cảm thấy cần phải xin lỗi anh ta.
“Nghê Nghê, xin lỗi chuyện vừa nãy tôi đã lừa anh,” Lâm Cam Chi chân thành nói, tay còn cầm theo cốc chè xoài mua lúc chiều, vốn định để sau bữa tối mới dùng. Giờ cậu lấy làm quà xin lỗi, chỉ không biết Điền Nghê Nghê có chấp nhận hay không.
Điền Nghê Nghê hơi bất ngờ nhận lấy. Chưa từng có chuyện đối tượng của sếp lại đích thân xin lỗi mình. Chỉ nhờ vậy, thiện cảm của anh ta đối với Lâm Cam Chi tăng vọt.