Quốc An mơ hồ nghe đến hai chữ lừa tình liền đỏ mặt, đẹp trai như vậy cũng rất có thể là lừa tình, sau đó lại lắc đầu phủ nhận…
“Chắc không phải vậy đâu…”
Thái Thành đáp:
“Tớ cũng không có khẳng định… Cậu cũng nên cẩn thận một chút… Nhìn cậu ngốc như vậy, ai mà không muốn lừa gạt chứ?”
Quốc An cười đáp:
“Vậy cậu có lừa gạt tớ không?”
“Lừa cậu làm gì? Tớ còn không lo được cho bản thân tớ đây…”
Hai người trò chuyện thao thao bất tuyệt một hồi, Thái Thành liền đổi chủ đề, đột nhiên hắn hỏi:
“Cậu còn tìm tên ngốc kia không?”
Quốc An dừng đũa, dường như là nói đến chỗ ngữa ở trong lòng cậu thấy hai mắt mình mờ mịt, lặng lẽ lắc đầu, đáp:
“Vốn không có cách nào tìm được… Tớ đã bỏ cuộc từ lâu rồi…”
Thái Thành thở dài, vươn tay xoa đầu cậu:
“Đừng như vậy… Tớ sẽ tìm giúp cậu…”
Chuyện của bốn năm trước, người bạn thân như hắn còn không rõ hay sao. Rõ ràng cả hai đều yêu thích nhau như vậy, rõ ràng cả hai đều muốn ở bên cạnh nhau, nhưng rốt cuộc thì vẫn là hoa chưa nở đã chóng tàn…
Thái Thành lại thấy mình hồ đồ rồi, ăn no lại nói mấy chuyện không đâu, tự nhiên lại hỏi đến tên ngốc kia làm gì… Hắn thấy Quốc An cúi đầu như sắp khóc, mẹ nó cậu đừng có khóc nha…
Thái Thành lúng ta lúng túng khuyên nhủ:
“Được rồi… được rồi… Tớ không nói nữa, xem như tớ vừa nói mớ đi được không… Nãy giờ tớ vẫn chưa nói gì cả… Tớ nói cánh gà này thật ngon, đầu bếp làm kiểu gì mà bên ngoài thì giòn bên trong thì mềm…”
Quốc An nhìn trong bát đột nhiên nhiều thêm một cái cánh gà, đột nhiên rất thấy buồn cười. Tên ngốc này cũng thật là, làm gì phải vụng về như vậy…
Tôi cũng không có khóc mà…
Quốc An không thèm suy nghĩ miên man nữa… Gật gật đầu rồi tập trung ăn cánh gà...
Lúc Quốc An trở về phòng trọ cũng hơn 11 giờ tối. Tuy là nhà trọ dành cho sinh viên nhưng cũng không quản nghiêm giờ giấc lắm, có thể tùy ý đi đi về về chỉ cần đừng làm ồn đến ai là được…
Cậu tắm rửa, gội đầu lại thay bộ quần áo thoải mái. Đầu tóc còn chưa khô đã vội nhào lên giường, cậu nằm dài cảm nhận đệm chăn mềm mại. Lại đột nhiên nhớ tới điện thoại, cậu vớ lấy cái điện thoại trong ba lô mở ra xem…
Cái người tên Nhật Minh vậy mà lại nhắn tin cho cậu, hắn hỏi cậu đã về chưa…
Nhưng nhìn thời gian cũng đã nhắn hơn hai tiếng trước… Hai tiếng trước cậu còn bận thao thao bất tuyệt với Thái Thành…
Quốc An nghĩ nghĩ rồi trả lời:
An: Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn với một người bạn, bây giờ mới về phòng đây…
Lại nhắn thêm một tin.
An: Anh đang làm gì đấy?
Quốc An gửi tin nhắn, lại nằm ngửa ra trên giường, cậu nghiên cứu dãy số kia một hồi quyết định lưu tên lại, trên màn hình hai chữ “Nhật Minh” hiện ra có chút xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc.
Bên kia Nhật Linh cũng vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, chuẩn bị lên giường ngủ, thấy Quốc An bảo có hẹn với bạn, hai đầu chân mày tự nhiên nhíu lại…
Quả nhiên, Quốc An luôn có rất nhiều bạn…
Hắn ngồi xuống giường, mép giường bị hõm xuống một đoạn, soạn tin nhắn trả lời
Linh: Tôi chuẩn bị ngủ…
Linh: Nhưng lại không ngủ được.
Nhật Linh gửi xong tin nhắn chỉ thấy đứng ngồi không yên, hôm nay hắn đã nói dối rất nhiều lần… Dù đã nói dối hết lần này đến lần khác nhưng vẫn thấy vô cùng lạ lẫm.
Quốc An nhận được tin nhắn, nói lại.
An: Không sao, vừa nãy đi ăn với bạn ăn nhiều quá nên tôi cũng không ngủ được… Chúng ta trò chuyện một lát…
Linh: Được…
Hai người nhắn tin một hồi, cuối cùng cũng thấy đã khuya mà khuyên nhủ đối phương đi ngủ. Nhật Linh cảm thấy hôm nay tiếp cận như thế là đủ rồi, nếu làm quá chắc chắn sẽ rất dễ bị lộ, vậy nên cũng ậm ừ chúc Quốc An ngủ ngon.
Cuối tuần Nhật Linh theo Nhật Minh đến công ty làm việc. Nhật Minh dặn dò trợ lí dẫn hắn đi làm quen với một số tài liệu. Hắn xem nửa ngày chỉ toàn số với chữ cứng nhắc, trống rỗng, cảm thấy chán vô cùng, hắn thấy khâm phục anh trai của hắn ngày nào cũng đối diện với những thứ này…
Cũng may, buổi chiều Nhật Minh có hẹn với bạn đi đánh quần vợt liền rủ hắn đi theo. Nhật Minh giới thiệu hắn với mấy người bạn kia, điều này vô cùng có ích cho công việc sau này của hắn…
Hai người chơi đến khi trời tối hẳn, mồ hôi cũng nhễ nhại ướt cả áo…
Nhật Minh đưa cho hắn chai nước bù khoáng chất, hắn đưa tay nhận lấy ngửa cổ một hơi uống hết nửa chai.
Nhật Minh ngồi bên cạnh cười nói:
“Em bảo với anh dạo gần đây chỉ mới học quần vợt, nhưng mà anh thấy em chơi rất khá nha…”
Nhật Linh đáp:
“Nhờ có anh gánh em đấy…”
Nhật Minh lại bật cười to hơn:
“Thằng nhóc em học nói mấy lời ngon ngọt đó khi nào đấy…”
Nhật Linh mím môi, có chút chột dạ, bởi vì mỗi ngày hắn đều tập luyện mà… Nhưng xem chừng anh của hắn rất hài lòng, cho nên thỉnh thoảng sẽ nói mấy lời để anh vui vậy…
Nhật Minh cười cũng cười thỏa mãn, sau đó lại nghiêm túc nói:
“Em thấy mấy người lúc nãy thế nào?”