Nhập Vai

Chương 7: Được thôi, anh trả tiền, anh nói gì cũng đúng

"Thế này đi." Nguyên Tình Chi, sau khi đạt được mục đích, nghiêm túc nói: "Nhìn cái mớ hỗn độn hiện tại, tôi sợ mình một đi không trở lại... Để tôi có thể yên tâm mà đi, an lòng mà chết, các anh phải mua thêm cho tôi một gói bảo hiểm tai nạn, đảm bảo cho tôi một chút an toàn nhân sinh mới được."

Chuyện này với người khác hiển nhiên là cực kỳ nguy hiểm nhưng với Nguyên Tình Chi, tuy có rủi ro, song cũng không phải là không có cách giải quyết.

Quy tắc số một của nô ɭệ tư bản: Tuyệt đối không thể để người ta biết mình có thể dễ dàng kiếm tiền.

Để tránh làm bên A cảm thấy bất công, ít nhất cũng phải than khổ một chút trước, rồi mới thuận lý thành chương mà nhận việc.

“Hả? Mua bảo hiểm á?” Giả Văn Vũ sững sờ. Mỗi bước đi của cô nàng này đều nằm ngoài dự liệu của anh ta.

Theo phản xạ, anh ta quay đầu nhìn về phía vị giám chính ngồi ở ghế sau.

Yến Cô Trần chỉ nhàn nhạt nói: “Lo lái xe đi, đừng có nhìn ngang ngó dọc.”

Yến Cô Trần mắng cấp dưới xong tự nhiên vươn tay ra, bắt tay với Nguyên Tình Chi: “Tất nhiên, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu mọi chuyện có thể thuận lợi giải quyết, Ti Thiên Giám sẽ trực tiếp xin cấp trên phê duyệt mức phí tối đa.”

Bọn họ vốn đã chuẩn bị tinh thần bị “chém đẹp”, không ngờ cô chỉ yêu cầu mua bảo hiểm.

Ti Thiên Giám bây giờ sợ nhất chính là vị "cứu tinh nhỏ" này đột nhiên bỏ ngang, nay thấy cô có dấu hiệu bị kéo lên thuyền, há chẳng phải phải nhanh chóng đồng ý ngay sao?

“Đa tạ, đa tạ.”

Điều này khiến Nguyên Tình Chi rất hài lòng.

Dân làm thuê thích nhất chính là những bên A rộng rãi, dễ nói chuyện, lại còn biết lắng nghe như thế này.

“Vậy, với tình hình hiện tại, các anh đã có kế hoạch gì chưa?”

Xác định được “thù lao”, cô nhanh chóng vào trạng thái làm việc: “Không nói đến mối họa ngầm mang tên Ngu Mộng Kinh thì dù tôi có thiên phú hí kịch cũng không phải vạn năng. Chỉ dựa vào một mình tôi, muốn ngăn chặn sự dung hợp giữa hí kịch và thực tại, tuyệt đối là chuyện hoang đường… Trừ phi các anh có kế hoạch thực sự khả thi.”

Dù rất thích kiếm tiền, nhưng cô chưa bao giờ tâng bốc bản thân quá mức.

“Chuyện đó chúng tôi đương nhiên hiểu rõ.”

Yến Cô Trần day day huyệt thái dương đầy mệt mỏi: “Trên thực tế, trước khi tìm đến cô, Ti Thiên Giám đã tra cứu không ít cổ tịch, phần nào nắm được cách ngăn chặn sự dung hợp này. Giải chuông phải do người buộc chuông. Chỉ có hí kịch mới có thể phong ấn hí kịch. Vì vậy, chúng tôi đã mời một đại sư đến, bố trí trận pháp ngay trên sân khấu của đại lễ hí kịch. Nếu mọi việc diễn ra theo kế hoạch, Ti Thiên Giám có ít nhất chín phần chắc chắn có thể phong ấn lại Dạ Hành Ký.”

"Ồ, nếu đã có cách thì còn tìm tôi làm gì, chắc là gặp trục trặc rồi."

Nghe vậy, Giả Văn Vũ đang lái xe phía trước lại ho khan một trận, suýt nữa đạp nhầm chân ga.

Yến Cô Trần bất đắc dĩ nói: "Để Cô Nguyên chê cười rồi. Thực ra, Ti Thiên Giám cũng là lần đầu gặp tình huống thế này."

"... Các anh chẳng phải phụ trách những sự việc thần bí sao?"

"Quả thực là sự việc thần bí, nhưng có lẽ không giống kiểu mà cô nghĩ. Công việc thường ngày của chúng tôi chủ yếu là mang danh hiệu ra, đi đầu khuyên mọi người đừng mê tín phong kiến."

"Đúng vậy." Ho khan xong, Giả Văn Vũ lại thò đầu lên: "Trước đây cái danh hiệu phụ trách hiện tượng siêu nhiên của Ti Thiên Giám chỉ để dọa người thôi, mọi người trong giám cùng lắm cũng chỉ biết chút phong thủy, tối đa là dùng Kỳ Môn Độn Giáp để tìm long điểm huyệt, nào ngờ lần này gặp phải thứ thật sự."

Nguyên Tình Chi không tin nổi: "Hả?"

Hóa ra các người chỉ là một “gánh hát rong” thôi à?

Đang nói, xe thương vụ lặng lẽ dừng lại.

Yến Cô Trần xuống xe trước, vòng qua mở cửa xe bên này cho cô, không quên nói thêm: "Cô Nguyên, dù tình hình lần này cực kỳ nan giải nhưng nó quả thực là một trường hợp ngoại lệ, còn lúc bình thường…Xin cô hãy tin vào khoa học."

Nguyên Tình Chi: "..."

Được thôi, anh trả tiền, anh nói gì cũng đúng.

Rời khỏi Lê Viên, trời đã xế chiều, giờ cũng vừa đúng lúc trời tối.

Để chuẩn bị cho Đại lễ Tế kịch 3 ngày sau, toàn bộ phố cổ Thanh Thành khoác lên mình một diện mạo mới. Hai bên con đường mang phong cách cổ đều được treo đầy đèn l*иg đỏ, các cành cây được quấn dây đèn vàng, đèn cảnh quan trong con kênh nhân tạo sáng suốt ngày đêm, cung cấp ánh sáng cho những chiếc thuyền nhỏ đang lướt sóng.

Rõ ràng đêm nay thời tiết tốt không thể tốt hơn, cơn gió thổi qua mang theo chút ấm áp dễ chịu, người đi dạo sau bữa ăn lững thững bước đi dưới ánh sáng lấp lánh. Gió thổi qua, khắp nơi rực rỡ như hoa lửa và cây bạc.

Vào ngày thường phố cổ đã đông đúc như vậy rồi, có thể tưởng tượng lưu lượng người vào ngày cuối tuần đại điển sẽ đông nghẹt, chật kín đến mức không có chỗ chen chân.