“Không được, không được đâu.” Nguyên Tình Chi lắc đầu liên tục như trống bỏi: “Người khác là người khác, còn cháu mà lên sân khấu hát thì có khi mất mạng.”
“Hát cái gì mà chỉ động môi mấp máy cũng có thể gặp nguy hiểm chứ?” Lâm Như Hoa nhìn cô đầy hoài nghi.
“... Không có gì. Chẳng qua là con chưa tỉnh ngủ, nói nhảm đấy thôi, má Lâm nghe nhầm rồi.”
Nguyên Tình Chi hé miệng, gãi mái tóc bù xù như tổ quạ, miễn cưỡng chuyển đề tài: “Dù sao thì cháu cũng không đời nào hát kịch, cả đời này cũng không bao giờ!”
Để tỏ rõ quyết tâm, cô còn nói thêm: “Thà làm 996 kiệt sức chứ không bao giờ hát!”
Nghe một “nhân viên cày 996” vốn ghét đi làm lại có thể thốt ra những lời quyết liệt như vậy, rõ ràng là không còn đường nào tiếp tục chủ đề này. Nguyên Tình Chi cứ như bôi dầu dưới chân, nhanh chóng kiếm cớ chuồn thẳng.
Nhìn bóng lưng cô biến mất ở cổng trong, bà lão khẽ lắc đầu thở dài.
Bà ấy vốn là đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi trong Lê Viên, lớn lên trong sân khấu này, vì không có nhiều tài năng trong việc học kịch nên chỉ có thể làm những việc vặt.
Sau này, cùng với sự thay đổi của thời đại, Lê Viên suy tàn, nghệ thuật kịch cũng dần lụn bại, các thành viên trong đoàn hát người đi, người tan tác, ai nấy đều chuyển nghề, chỉ còn Lâm Như Hoa ở lại, trải qua hơn nửa đời người nơi đây.
Chính vì thế, khi Lâm Như Hoa biết rằng Lê Viên đã có chủ mới, bà thật sự mừng rỡ từ tận đáy lòng.
Lão bầu gánh cả đời lẫy lừng, sự nghiệp lừng danh nhưng tiếc là chỉ có duy nhất một người truyền thừa. May mắn là cô con gái Nguyên Tình Chi của ông, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cha, thấm nhuần từng câu từng chữ, thật đúng là con nối nghiệp cha, đường đường chính chính, chắc chắn có thể làm rạng danh nghệ thuật kịch truyền thống.
Vậy là Lâm Như Hoa dành trọn một tuần để dọn dẹp trong ngoài khu Lê Viên rộng lớn. Đợi mãi, cuối cùng một buổi chiều, bà đón được cô gái trở về quê trong kỳ nghỉ hè, vai khoác balô, là một sinh viên đại học.
Dưới cái nắng gay gắt tháng bảy, Nguyên Tình Chi với đôi mắt đờ đẫn như cá chết, tay cầm bản đồ, đi đi lại lại trước cổng Lê Viên mấy lượt, lòng rộn ràng, tay run run: “Hí hí, gia tài đồ sộ cuối cùng cũng đến tay mình rồi… Phòng trước sân sau cộng thêm sân khấu, nhà năm gian năm cửa, nếu bán đi, chẳng phải mình sẽ được nằm không hưởng lộc suốt đời sao?!”
Nghe thế, Lâm Như Hoa sợ xanh mặt, lập tức chạy ra can ngăn: “Không được, cô chủ, không được đâu!”
Lê Viên của nhà họ Liễu có lịch sử ngàn năm, nếu sụp đổ dưới tay cô, chẳng khác nào là tội nhân thiên cổ, có lỗi với tổ tiên.
Từ đó, Lâm Như Hoa sâu sắc nhận ra rằng cô con gái của danh gia kịch nghệ là một người không đáng tin đến mức nào.
Cô có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không phấn đấu, ước mơ cả đời là ăn chờ nằm chờ. Mỗi ngày, cô nói năng tếu táo, vui đùa hăng hái, sẵn sàng cổ vũ nhiệt tình 666 bất cứ lúc nào, từ thời sinh viên đến khi trở thành nô ɭệ tư bản, bao năm vẫn vậy.
Lâm Như Hoa không khỏi tiếc nuối trong lòng.
Nếu cô không có chút tài năng nào thì cũng đành, nhưng Lâm Như Hoa từng nghe Nguyên Tình Chi lẩm nhẩm mấy câu kịch khi phơi đồ, thậm chí có khi hứng lên còn cất cao một đoạn kịch Hà Bắc trong phòng tắm, giọng hát có thể nói là chọc trời rung đất.
Mặc dù bản thân không có tài năng diễn kịch, nhưng khả năng thẩm định của Lâm Như Hoa thì chưa bao giờ mai một.
Giọng điệu ấy, dù còn mơ hồ nhưng cũng đạt được tám, chín phần giống như lúc lão chủ gánh còn sống.
Chính vì thế, bà ấy càng cảm thấy tiếc nuối.
“Thôi bỏ đi, người trẻ tuổi luôn có suy nghĩ của riêng mình. Tôi cũng sắp về với đất rồi, lo lắng làm gì nữa chứ?”
Sau một hồi thở dài, bà ấy lại lắc đầu, nở một nụ cười bất lực rồi tiếp tục cúi đầu quét lá.
Nhưng hôm nay định sẵn là một ngày cực kỳ đặc biệt.
Nguyên Tình Chi lẻn về phòng, mở tất cả tài khoản của mình ra, nhập từng con số vào máy tính, rồi chăm chú nhìn vào con số hiện ra như đối diện với kẻ thù. Sau khi kiểm tra từng khoản chi và thấy mọi khoản tiêu xài đều có lý do, cô thở dài, đành chấp nhận mở ứng dụng tìm việc và bắt đầu xem qua các thông tin tuyển dụng.
“Gì cơ? Mức lương này mà còn đòi tôi tăng ca? Tôi sợ không kiềm chế nổi mà đấm cho ông sếp vào viện đó.”
“Không có bảo hiểm, phúc lợi à? Tuyển người lao động hay là thuê nô ɭệ thế?”
“Chỉ tuyển sinh viên mới ra trường, lại đòi ba năm kinh nghiệm, cái này mà tuyển được thì đúng là có ma.”
Sau khi chửi bới một hồi mà vẫn không tìm được công việc nào thích hợp, Nguyên Tình Chi vừa định chuyển trang thì bất chợt nghe thấy tiếng động từ sân nhỏ.
Cô mở cửa sổ, liếc thấy vài bóng người lén lút bao quanh má Lâm, lập tức cảnh giác.