Thập Niên 60: Đối Đầu Với Gia Đình Cực Phẩm

Chương 2

Thẩm Hồng Mai đỡ lấy tay bà cụ Vương: "Bà ơi, đừng so đo với họ, kẻo tức giận lại ảnh hưởng sức khỏe, cháu gái đau lòng lắm."

"Vẫn là cháu thương bà, đi thôi, bà nội pha nước đường cho cháu uống." Bà cụ Vương vỗ tay Thẩm Hồng Mai, trước khi đi còn liếc xéo Lý Hương và Thẩm Tứ Nguyệt một cái.

Chờ đến khi hai người rời đi, Thẩm Tứ Nguyệt mới thả lỏng, mồ hôi mỏng thấm ra cả lớp áo bông.

Lý Hương đứng dưới đất, rồi ngồi nghiêng trên mép giường, vừa lau nước mắt vừa trách mắng Thẩm Tứ Nguyệt: “Sao con lại dám động tay với bà nội? Con gái lớn từng này rồi mà vẫn không biết hiếu kính người già à?”

Sau màn ầm ĩ vừa rồi, Thẩm Tứ Nguyệt vốn đã kiệt sức vì sốt cao mấy ngày liền lại thấy người đỡ khó chịu hơn, ít nhất cũng lấy lại được chút sức. Nghe người mẹ ruột của cơ thể này cứ lải nhải mãi, Thẩm Tứ Nguyệt thật sự không chịu nổi nữa, hét lên với bà: “Mẹ không thấy hai người họ cùng đánh con sao? Mẹ chỉ biết trơ mắt nhìn người ta đánh con gái mình thôi à?”

Cô thật sự không hiểu, đây còn là mẹ ruột sao?

Lý Hương nước mắt lưng tròng, sững sờ một hồi, mãi mới nhận ra mình vừa bị con gái lớn tiếng. Bao nhiêu tủi nhục vì bị nhà chồng sai bảo như con lừa, bị người trong thôn khinh thường, bỗng nhiên dâng trào. Bà ta đột ngột đứng phắt dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Tứ Nguyệt, tức giận nói: “Nếu con không gây chuyện thì bà nội có đánh con không? Đến cả mẹ cũng bị mắng là tại con đấy! Nếu không vì con, mẹ có sinh không ra con trai không? Mẹ có bị mắng là con gà mái không đẻ trứng không?”

Nghĩ đến cuộc sống của mình mấy năm nay, vì không sinh được con trai nên dù có làm bao nhiêu cũng không có địa vị trong nhà. Ngược lại bà chị dâu lớn, chỉ vì sinh được hai thằng con trai mà lúc nào cũng ngẩng cao đầu, Lý Hương nghĩ đến là tức sôi máu.

Lại thêm bà mẹ chồng hứa rằng chỉ cần để Tứ Nguyệt gả đi, tiền sính lễ sẽ dùng để cưới vợ cho cậu út, sau đó sẽ chọn một thằng con trai nối dõi cho họ. Lý Hương lau nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu hằm hằm nhìn Thẩm Tứ Nguyệt.

“Nghe lời bà nội đi con, gả đi rồi thì không phải chịu khổ ở nhà này nữa, đúng không? Tuy nói người ta có lớn tuổi một chút, nhưng đàn ông lớn tuổi mới biết thương người mà!”

Thẩm Tứ Nguyệt kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt của Lý Hương, đây là mẹ ruột ‘cô’ sao? Nhà chồng mà bà cụ Vương đã tìm cho nguyên chủ, người đàn ông đó đã ngoài bốn mươi, còn lớn tuổi hơn cả cha cô.

Đã vậy, còn là kẻ tái hôn. Người vợ đầu tiên của ông ta không chịu nổi bị đánh đập nên uống thuốc độc tự tử.

Cũng vì lý do này mà nguyên chủ đã liều mạng đập đầu vào tường cũng không muốn gả đi.

Lúc đầu Thẩm Tứ Nguyệt định nhảy sông nhưng vì hiện giờ đang là mùa đông, mặt sông đóng một lớp băng dày, sau cùng không biết nghĩ thế nào mà cô ấy lại chọn cách đập đầu vào tường ở cuối thôn.

Đầu không đập ra máu nhưng cô ấy ngất đi, chẳng biết nằm ngoài trời mùa đông bao lâu mới có người phát hiện.

Đêm hôm đó sau khi được đưa về, cô ấy bắt đầu lên cơn sốt cao, đến nửa đêm, khi tỉnh lại, linh hồn bên trong đã là của Thẩm Tứ Nguyệt mới.

Hai ngày tiếp theo, cơn sốt lúc lên lúc xuống, mơ mơ màng màng, ký ức như chạy qua trước mắt, tất cả đổ dồn vào tâm trí của Thẩm Tứ Nguyệt hiện tại.

Năm đó, Lý Hương gặp khó khăn trong khi sinh Thẩm Tứ Nguyệt, phải chịu đựng suốt một ngày một đêm, cuối cùng mới được đưa đến trạm y tế thị trấn, mới giữ được mạng mẹ con.

Nhưng cũng vì vậy mà cơ thể của Lý Hương bị tổn thương, bác sĩ nói rằng khả năng mang thai lại là rất thấp.

Điều này chẳng khác nào chặt đứt huyết mạch nhà họ Thẩm, khiến cho Thẩm Hạ Thụ cảm thấy không ngẩng đầu nổi trước mọi người.

Bị mẹ ruột trong nhà mắng mỏ, bị người dân trong làng cười nhạo suốt nhiều năm, điều này khiến ông ta đối với đứa con gái này cứ giơ tay là đánh, mở miệng là mắng, chưa từng dành cho cô một nụ cười.