Nguyên chủ không làm được, những người khác trong tu chân giới này cũng không làm được, nhưng một yêu tinh thực vật như cậu, có thể làm được nha.
Nhưng mà... Muốn gì thì cũng phải chờ đến đầu xuân thì mới được a.
Chỉ khi đến mùa xuân, cậu mới có thể gieo mình xuống đất, khi ấy linh khí mới cuồn cuộn tràn về. Còn bây giờ, cậu chỉ có thể co ro trong ổ chăn, cùng gã sai vặt sưởi ấm qua ngày.
“Vẫn phải đốt một chậu than mới được. Ngày mai bắt đầu đốt, không có gì để đốt thì lấy bàn ra đốt, dù sao để đó cũng không xài tới.” Bạch Tiểu Hồ nghĩ thông suốt. “Bàn ăn nhà người ta để dùng ăn cơm, uống trà, còn chúng ta ăn cơm thì mỗi người cầm một cái bát, cần cái bàn to như vậy làm gì. Uống trà thì lại càng không.”
Ngọc Trúc an ủi: “Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, thiếu gia.”
“Ừ.” Về điểm này, Bạch Tiểu Hồ rất có lòng tin. Tuy nhiên, cậu nói tiếp: “Trước mắt vẫn nên lo chuyện này trước đã, đốt cái bàn trước đi.”
“Sau đó xem thử có mua được củi hay loại than tốt nào từ bên ngoài không… À đúng rồi, chúng ta đâu có tiền. Xem ra phải nghĩ cách kiếm tiền trước mới được.”
Tình cảnh của nguyên chủ thực sự quá thảm.
Thật ra, Bạch Tiểu Hồ biết mình đã chiếm thân thể người khác thì không nên than phiền. Nhưng điều này cũng đâu phải do cậu tự nguyện. Cậu đang sống tốt ở bên kia, bỗng dưng bị kéo đến đây chịu khổ, thử hỏi ai mà vui cho được?
Cậu thực sự không biết ai đã gây ra chuyện này, nếu để cậu biết được, không đập kẻ đó ra thành tám mảnh để xả cơn giận này thì không phải là cậu.
Ngọc Trúc bên cạnh cũng thở dài: “Đáng tiếc họ cảm thấy mất mặt, nên không cho đệ ra ngoài làm việc lặt vặt, nếu không chúng ta cũng không đến mức này…”
Ngọc Trúc: “Không được, ngày mai đệ sẽ đi tìm bọn họ đòi tiền tiêu vặt. Dựa vào đâu mà cắt xén không cho chúng ta đồng nào?”
Trong các gia tộc lớn, gã sai vặt đều được phát tiền tiêu vặt, thiếu gia như nguyên chủ đương nhiên cũng phải có. Nhưng từ khi mẹ nguyên chủ qua đời, thế cục trong nhà thay đổi, tiền tiêu vặt của hắn đã bị cắt sạch từ nhiều năm nay.
Nguyên chủ yếu đuối và dễ bị bắt nạt, Ngọc Trúc chỉ có thể đảm bảo họ không chết đói, dù sao thì hắn cũng chỉ là kẻ sai vặt nên chỉ có thể làm tới đó mà thôi.
Ngọc Trúc cắn chặt răng, quyết tâm làm lớn chuyện này, cùng lắm thì bị đánh một trận, nhưng biết đâu thực sự đòi được tiền thì sao.
Hắn nghĩ xong hết rồi, nhưng Bạch Tiểu Hồ lại ngăn cản hắn. Lúc này cậu mới nhận ra rằng, đây là những chuyện mà người lớn như cậu phải làm, không thể để một đứa trẻ lo lắng vì tiền bạc và sinh kế.
Bạch Tiểu Hồ nói một hơi dài: “Chuyện tiền nong dễ giải quyết, đệ đừng lo nữa. Nhưng trước mắt, chúng ta phải xuống giường đã. Cho nên trước tiên đốt phải đốt lửa lên mới được.”
“Hôm nay, bắt đầu đốt cái bàn này.”
“Đốt xong cái bàn thì đến hai cái ghế gỗ kia. Ghế gỗ đốt hết rồi… để ta xem, à, cái bàn gãy bên kia cũng mang ra đốt. Tóm lại là đốt hết đồ trong phòng trước đã, nhưng không được động vào cửa. Cửa hỏng thì sẽ lạnh hơn. Nếu thật sự muốn phá thì phá cửa người khác, từ phòng của quản sự mà bắt đầu. Đệ thấy ai chướng mắt, phá cửa người đó cho ta.”
Ngọc Trúc: “……” Lần này hiếu gia bị bệnh một thời gian, rốt cuộc cũng không còn mềm yếu nữa, thực sự rất tốt.
Chỉ là… nghe có vẻ hơi đáng sợ, làm vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
Cuối cùng cũng chặt xong cái bàn để làm củi đốt, nhờ vậy mà trong phòng mới ấm áp hơn một chút. Thế nhưng Bạch Tiểu Hồ vẫn không dám ló đầu ra khỏi chăn. Cậu thật sự rất sợ lạnh, sợ đến mức ám ảnh.
Không thể nào mới xuyên qua thế giới này, lại chết cóng một cách lãng xẹt như vậy được.
Bọc chặt trong chăn ngồi gần đống lửa, cậu cảm thấy hơi mất mặt, nhưng trước tình cảnh sinh tử, sĩ diện không còn quan trọng nữa. Bạch Tiểu Hồ chưa bao giờ là người vì mặt mũi mà làm khổ bản thân.
Ngọc Trúc thì lại cảm thấy đã đủ ấm áp. Hắn ngồi một bên, thỉnh thoảng thêm củi vào đống lửa. Nhìn dáng vẻ nhỏ bé, gầy gò của hắn, Bạch Tiểu Hồ không nhịn được cảm khái: “Vẫn còn là một đứa trẻ thôi…”
Ở Yêu giới của bọn họ, đừng nói là thành niên, ngay cả trẻ con còn không được tính.
Nhờ có đống lửa sưởi ấm, Bạch Tiểu Hồ cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều và bắt đầu chậm rãi tu luyện. Đối với yêu tinh thực vật như cậu, nếu không thể cắm rễ xuống đất để hấp thụ linh khí thì tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn. Tuy nhiên, so với nhiều yêu quái khác, tốc độ này vẫn khá nhanh.
Hơn nữa, ngồi không cũng nhàm chán, không bằng tranh thủ tu luyện.
Trước đó vì quá lạnh, làm tinh thần cậu có hơi uể oải, nên không còn tâm tư nào để tu luyện.
Linh căn của nguyên chủ trong mắt người khác đúng là vô dụng đến cực điểm, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Hồ, có được linh căn này lại là chuyện cực kì tốt. Khi còn là một cây cỏ khiêu vũ, cậu chỉ sở hữu ba hệ linh căn là Thủy, Thổ và Mộc. Thiên phú thần thông của cậu khi đó chỉ có thể tạo ra một không gian nhỏ mà thôi. Lúc ấy cậu cực kỳ ngưỡng mộ những yêu quái có đủ loại linh căn, cần lửa có lửa, cần kim có kim, thậm chí còn có thể phóng sấm sét.