Mỗi Ngày Đều Muốn Chia Tay Nam Chủ

Chương 5

Trong phòng, Vân Đái giống như vừa bị người ta tát thẳng vào mặt một trận đau điếng.

Lúc đó nàng không kịp phản ứng, bị dọa cho sững sờ.

Chỉ khi hơi thả lỏng một chút, cảm giác đau đớn và khó chịu mới dần dần lan tỏa.

Thúy Thúy thấy trong phòng im ắng bất thường, không có tiếng khóc cũng chẳng có tiếng đập đồ, lòng càng thêm lo lắng, bèn rón rén đẩy cửa bước vào xem thử.

Nào ngờ vừa vào đã thấy Vân Đái co mình như đà điểu.

Thấy bộ dạng của nàng, Thúy Thúy thực sự muốn bật cười, nhưng lại không thể cười nổi. Cô chỉ nhẹ nhàng kéo góc áo của Vân Đái, liền thấy đầu của nàng từ từ thò ra khỏi chăn.

Vân Đái nhìn cô bằng đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt đầy vẻ khó chịu ngây thơ, nhưng Thúy Thúy lại thấy như nàng đang tủi thân, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

"Di nương không cần để bụng những chuyện này đâu. Trước giờ gia chủ không thiếu gì những lần tác thành cho tiểu thϊếp và người hầu......." Thúy Thúy nhỏ giọng an ủi.

Dù là gia chủ thưởng cho thủ hạ đắc lực, hay các di nương tự mình để mắt tới ai đó rồi cầu xin gia chủ, thì gia chủ đều chấp thuận không sót một ai. Những lời đồn bên ngoài về sự rộng lượng của gia chủ đa phần cũng từ đây mà ra.

Thế nhưng, không nói thì Vân Đái còn đỡ nghĩ ngợi, càng nói như vậy, nàng lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Vân Đái đương nhiên cũng đã nghe ngóng, nếu không, nàng cũng chẳng dám có gan như thế.

Nghe nói gia chủ còn thưởng cho người ta nhà cửa và bạc, chuyện này là thật...

Nhưng đến lượt Vân Đái, lại hóa thành trò cười.

Vân Đái chỉ cần nghĩ đến việc người mình để mắt đến chính là đại ma vương trong mơ, liền cảm thấy bản thân như bị định mệnh sắp đặt phải sống trong cơn ác mộng này.

Giờ nghĩ lại, cơn ác mộng này bắt đầu từ đâu? Thì ra từ sự kiện ngã xuống nước một tháng trước.

Người ta nói "Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau."

Ban đầu, Vân Đái cũng nghĩ như vậy.

Khi ngã xuống nước, nàng được một quý nhân cứu giúp.

Người trong làng vốn khép kín, lại rất coi trọng lễ nghi, chẳng cần biết quý nhân đó có phải cứu người thật hay không, chỉ cần thấy áo đơn mỏng mùa hè, Vân Đái - một cô gái trẻ - được người ta bế lên bờ, trên người còn quấn áo ngoài của người ta, họ liền khăng khăng bắt người ta chịu trách nhiệm, nếu không sẽ kiện lên quan phủ.

Hành động này tuy có phần ngang ngược, nhưng càng ở vùng quê hẻo lánh thì người ta lại càng làm như vậy. Nếu quý nhân làm ngơ không cứu thì ngược lại chẳng ai bắt bẻ được.

Thế nên, trong cơn hôn mê, Vân Đái đã được quý nhân đồng ý chịu trách nhiệm và để lại tín vật.

Quý nhân đó không ai khác, chính là gia chủ nhà họ Diệp - Diệp Thanh Tuấn.

Thế nhưng, từ ngày rơi xuống nước đó, Vân Đái bắt đầu có một giấc mơ kỳ lạ.

Ban đầu và cả sau này, nàng biết đến cái tên "Diệp Thanh Tuấn," biết đến nơi gọi là "Nhàn Thủy Uyển."

Diệp Thanh Tuấn là gia chủ của một tiểu thϊếp bi thảm, còn Nhàn Thủy Uyển chính là nơi nàng ấy ở.

Trùng hợp làm sao, gia chủ của Vân Đái cũng tên là Diệp Thanh Tuấn, và nơi nàng ở cũng gọi là Nhàn Thủy Uyển.

Điều không may là, giấc mơ đó chỉ có mỗi mình Vân Đái mơ thấy, còn người khác hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Bảo là không liên quan gì đến Vân Đái, thì chính nàng cũng không tin nổi.

Vân Đái vốn dĩ chẳng phải người thông minh, giờ lại càng không biết phải làm gì.

Nàng định liều một phen, nếu kết quả tốt thì coi như được toại nguyện, còn tệ nhất cũng chỉ bị gia chủ nhà họ Diệp đuổi ra khỏi phủ, mất mặt không dám về quê nữa mà thôi.

Nhưng hiện tại, nàng lại càng gần với đại ma vương hơn.

"Di nương cứ yên tâm, duyên phận giữa di nương và gia chủ đều là do số mệnh an bài, người khác muốn còn chẳng được." Trời đất chứng giám, Thúy Thúy hoàn toàn muốn dỗ Vân Đái nín khóc. Ai ngờ mỗi câu cô nói ra đều như đâm vào tim Vân Đái vậy.

Vân Đái càng cảm thấy mình mất mặt, chỉ biết rúc đầu vào chăn, không thèm để ý đến Thúy Thúy nữa.

Thúy Thúy không hiểu được suy nghĩ của Vân Đái, cũng đành để mặc nàng như vậy.

Liên tiếp mấy ngày yên tĩnh trôi qua, Vân Đái cứ ở lì trong Nhàn Thủy Uyển, không dám chạy loạn.

Bên ngoài cũng im ắng, dường như không còn ai nhớ đến chuyện này nữa.

Thậm chí, Vân Đái đã nghĩ rằng mọi chuyện cứ thế mà chìm vào quên lãng, thì một nữ tử mặc váy xanh bỗng xuất hiện.

Đó là Thanh Phỉ, đại nha hoàn bên cạnh Diệp Thanh Tuấn, người có địa vị khá cao trong phủ.

Thấy Thanh Phỉ đích thân đến, ngay cả Thúy Thúy cũng hơi ngạc nhiên.

“Thanh Phỉ tỷ, sao tỷ lại đến đây?” Thúy Thúy bước lên chào hỏi.

Thanh Phỉ cúi mắt, lạnh lùng liếc qua Thúy Thúy một cái, rồi nhìn quanh, liền thấy Vân Đái đang rụt rè đứng bên rèm cửa.

“Cô chính là Vân di nương?” Giọng điệu của cô ta thực sự có chút không khách khí, nhưng người trong phủ đã quen với điều đó.

Vân Đái bước ra, Thúy Thúy đỡ lấy nàng, khẽ nói nhỏ vào tai về thân phận của người đối diện.

Thanh Phỉ ngẩng đầu, khẽ nói: “Mấy ngày trước gia chủ đã dặn, di nương sẽ chuyển đến ở gần gia chủ để tiện hầu hạ. Không biết mấy ngày nay di nương chuẩn bị đến đâu rồi?”

Nghe vậy, sắc mặt Vân Đái cũng không thay đổi gì lớn, chỉ cúi đầu hỏi: “Có phải đi ngay bây giờ không?”

Thanh Phỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong ánh mắt thoáng qua vẻ bất mãn, nói: “Di nương cứ chuẩn bị thêm đi, tối nay hãy qua.” Nói xong, cô ta gọi hai nha hoàn phía sau rồi bỏ đi.

So với Vân Đái, Thanh Phỉ lại càng giống một chủ nhân hơn.

Khi Thanh Phỉ vừa đi khỏi, Thúy Thúy mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang Vân Đái nói: “Thanh Phỉ là người hung dữ nhất trong phủ, ngay cả các di nương khác cũng phải nhìn sắc mặt của tỷ ấy mà hành xử. Di nương tuyệt đối không được gây xung đột với tỷ ấy.”

Vân Đái khẽ gật đầu, quay vào dọn dẹp đồ đạc.

Thúy Thúy nhìn nàng, nghĩ rằng Vân Đái chắc chắn sẽ lại buồn bã, nhưng không ngờ nàng chẳng nhắc gì đến chuyện trước đó, cứ như thể chưa từng có gì xảy ra.

Thái độ nhanh chóng chấp nhận như vậy thực sự khiến người khác bất ngờ.

Tối đến, một nữ tỳ được cử đến dẫn đường cho Vân Đái.

Vì đến để hầu hạ, nên Vân Đái chẳng mang theo gì, cứ tay không mà đi.

Nơi ở của Diệp Thanh Tuấn cách khá xa Nhàn Thủy Uyển, Vân Đái cứ đi theo nữ tỳ cho đến khi được dẫn vào chính phòng.

Trong sân, Thanh Phỉ đang lớn tiếng quở trách một nha hoàn. Thấy Vân Đái, cô ta mới dừng lại, bảo nha hoàn kia đi chịu phạt.

Nha hoàn vừa khóc vừa chạy đi, còn Thanh Phỉ thì bước đến trước mặt Vân Đái, đánh giá nàng từ đầu đến chân, vẻ bất mãn trong mắt càng thêm rõ.

“Không phải ta – một nô tỳ – muốn bắt bẻ di nương, nhưng di nương có biết các di nương khác trong phủ ăn mặc ra sao không?”

Vân Đái thầm nghĩ, từ khi vào phủ đến giờ, nàng chưa từng gặp bất kỳ tiểu thϊếp nào khác.

Nàng cúi đầu nhìn bộ y phục bằng gấm trên người, nàng không rõ giá trị thế nào, nhưng cũng biết đây là đồ tốt, mặc lên người đương nhiên rất đẹp.

Thanh Phỉ nói: “Gia chủ giờ đang đi giao thiệp bên ngoài, khoảng giờ Tuất sẽ về. Sau khi về, di nương cần dâng trà giải rượu, khi ngài tắm thì hầu kỳ lưng, còn lúc ngài đi ngủ thì... sưởi ấm giường cho ngài.”

Vân Đái nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Trời nóng thế này, cũng phải sưởi giường sao?”

Thanh Phỉ thoáng ngẩn người, rồi nói: “Nghe bảo di nương từ quê lên.”

Vân Đái thấy cô ta nhắc chuyện này, có chút khó hiểu.

“Không hiểu quy tắc trong phủ cũng không sao, di nương có thể học từ từ. Nhưng di nương phải biết rằng, giường của gia chủ đôi khi có nguy cơ không an toàn.”

Thanh Phỉ nhìn nàng một cái rồi nói: “Ví dụ, dưới chiếu có thể giấu kim... Những việc âm thầm như vậy, chỉ khi có người nằm thử mới phát hiện được.”

Vân Đái nghe xong, lập tức hiểu ra.

Sau khi Thanh Phỉ dặn dò xong, Vân Đái được dẫn vào phòng của Diệp Thanh Tuấn để làm quen.

Trong phòng, có hai nha hoàn đang tỉ mỉ lau chùi đồ vật. Thấy nàng bước vào, họ như đã biết thân phận của nàng, lập tức cúi chào rất đúng mực.

Lát sau, Thanh Phỉ mang đến một bộ váy mới.

“Các di nương trong phủ đều biết rõ đạo lý lấy sắc hầu chồng. Nếu di nương cứ giữ vẻ nhợt nhạt thế này, e rằng sẽ bị người khác giành phần hơn, uổng phí cơ hội hiếm có.”

Vân Đái nhận lấy bộ váy, cảm giác mềm mại, mịn màng, biết ngay đây là đồ tốt, liền vào phòng thay.

Nhưng khi mặc xong, nàng mới nhận ra, đây là một bộ váy có cổ áo rất rộng, lộ rõ phần xương quai xanh trắng nõn, trông thật kỳ lạ.

Vân Đái thấy bộ váy này quá hở hang, nhưng nhìn Thanh Phỉ và các nha hoàn khác không tỏ vẻ gì khác thường, nàng lại sợ mình phản ứng quá, khiến người ta cười chê, nên đành giả vờ như không có chuyện gì.

Đến giờ Tuất, Diệp Thanh Tuấn quả nhiên trở về.

Vừa vào phòng, hắn đứng trước bình phong, xoa xoa trán.

Hắn đợi một lúc, thấy vẫn không có ai tiến lên, bèn bất ngờ mở mắt. Đôi mắt đen láy nhìn lướt qua người sống duy nhất trong phòng.

Vân Đái đứng bên cạnh, thấy hắn bất ngờ nhìn về phía mình thì có chút sững sờ.

Nhưng ánh mắt của Diệp Thanh Tuấn chỉ lướt qua người nàng, sau đó hắn bước vào trong, tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Nhớ đến lời dặn của Thanh Phỉ, Vân Đái vội vàng bưng bát canh giải rượu đã chuẩn bị sẵn đến.

Diệp Thanh Tuấn không nói một lời, nhận lấy bát canh, định đưa lên môi thì bỗng dừng lại. Có vẻ như hắn mới nhận ra thân phận của người trước mặt, ánh mắt lại hướng về khuôn mặt của Vân Đái.

Hắn đặt bát canh giải rượu lên bàn, nhìn trang phục của Vân Đái, khóe môi khẽ nhếch.

Vân Đái cúi đầu, không nói gì.

Diệp Thanh Tuấn đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm.

Nhìn bát canh giải rượu còn nóng hổi trên bàn, Vân Đái đang do dự thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vân Đái mở cửa ra, liền thấy Thanh Phỉ vẫn chưa ngủ.

Thanh Phỉ hỏi nàng: "Chủ nhân đã uống canh chưa?"

Vân Đái lắc đầu.

Sắc mặt Thanh Phỉ lập tức trầm xuống, nói: "Gia chủ thân thể vốn không tốt, di nương nhất định phải khuyên ngài ấy."

Vân Đái chần chừ: "Nếu ngài ấy không uống thì sao..."

Thanh Phỉ đáp: "di nương cứ khuyên thêm. Nếu ngài ấy nhất quyết không uống, chắc hẳn là cảm thấy trong canh có vấn đề. Di nương hãy uống trước mặt ngài ấy, như vậy ngài ấy sẽ không còn gì để nghi ngờ."

Vân Đái cho dù cảm thấy những quy tắc của gia đình quyền thế thật kỳ quặc, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Thanh Phỉ nhìn nàng đầy tán thưởng, sau đó rời đi.

Vân Đái đóng cửa lại, một lát sau liền thấy Diệp Thanh Tuấn từ phòng tắm bước ra, ngồi xuống bên cạnh trường kỷ.

Vân Đái vội vàng bưng bát canh giải rượu đến, khuyên: "Ngài tối nay đã uống rượu, vẫn nên uống bát canh này đi ạ."

Diệp Thanh Tuấn lại hỏi: "Sao nàng không khóc?"

Vân Đái thoáng ngơ ngác, không hiểu.

"Ta vốn nghĩ nàng sẽ oán hận ta..." – Hắn cười nhẹ, lúc này dường như đã mệt mỏi, sự sắc bén thu lại, giọng điệu cũng có chút nhàn nhạt.

Diệp Thanh Tuấn cúi đầu nhìn nàng, nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của nàng hôm đó khi bị hắn ức hϊếp, trong lòng lại chẳng chút hổ thẹn.

Chỉ là, khi hắn vừa thấy thú vị, thì nàng lại trở nên cứng nhắc.

Ánh mắt hắn thoáng chút tiếc nuối, cảm thấy dáng vẻ đề phòng của nàng không đáng yêu như trước.

Như thể muốn nói với nàng rằng, hôm đó hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Bất đắc dĩ?

Vân Đái nghĩ đến biểu cảm hôm đó của hắn, lòng run rẩy, không thể tiếp tục bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc.

Hắn là một đại ma vương... tuyệt không phải người thật thà chất phác.

"Ngài uống được không ạ?"

Vân Đái cầm bát canh giải rượu lâu quá, tay có chút mỏi, nàng cố ý không đáp lại lời hắn, chỉ nhẫn nại hỏi lại lần nữa.

Diệp Thanh Tuấn chớp mắt, nói: "Nàng vốn dĩ đã có lợi thế hơn người khác, sao phải vội vàng như thế?"

Vân Đái càng không hiểu lời hắn.

Diệp Thanh Tuấn lại nằm xuống trường kỷ, cầm lấy một quyển sách đọc.

Thấy hắn không để ý đến mình nữa, Vân Đái nhớ đến lời dặn của Thanh Phỉ, trong lòng càng thêm mơ hồ.

Hắn rốt cuộc là uống hay không uống? Chẳng lẽ thật sự bắt nàng uống?

Vân Đái cúi đầu nhìn bát canh đen sẫm, không kìm được nhíu mày.

"Ngài thật sự không uống sao?" – Nàng không nhịn được hỏi lại hắn lần nữa bằng giọng nhỏ nhẹ.