Đành vậy, đời không dễ dàng, Kính Kính thở dài.
Trì Kính giơ tay bảo vυ' Tô đỡ mình đứng dậy, rồi được các cung nữ cẩn thận khoác lên áo gấm, quần lành, xúng xính đi đến trước cửa tẩm điện.
Cứ như sợ nàng sẽ nửa chừng bỏ chạy vậy.
Dưới mái hiên treo đầy lụa đỏ và đèn l*иg, Trì Kính nheo mắt nhìn qua, một màu đỏ lộng lẫy chảy tràn như dòng sông. Hai tên thái giám một béo một gầy từ bên trong bước ra, vừa thấy nàng liền quỳ xuống hành lễ.
“Nô tài A Phát!”
“Nô tài A Thọ!”
“Kính chào Thái tử phi!”
“Khụ, đứng lên đi.” Trì Kính tuy mới đến, nhưng bị sắc đỏ phủ khắp đập vào mắt cũng hơi choáng váng, đưa tay xoa trán hỏi dò, “Thái tử điện hạ ngài ấy…”
“Hồi Thái tử phi, điện hạ không có gì đáng lo.” A Thọ vẫn quỳ, cung kính đáp, “Thuốc của điện hạ vừa mới sắc xong, nô tài vừa mới đưa vào, vẫn còn nóng…”
“…” Trì Kính nghiêm mặt gật gù, “Được rồi, lát nữa ta… bổn cung sẽ tự tay dâng thuốc cho ngài ấy uống.”
Đúng là nhân viên công sở cổ đại! Nửa đêm nửa hôm vẫn phải đi làm.
“Nô tài sẽ đứng ngoài cửa đợi, Thái tử phi có gì cần cứ sai bảo nô tài.”
Trì Kính điều chỉnh lại tinh thần, hít sâu một hơi, bước chân vào qua ngưỡng cửa.
Chỉ thấy tẩm điện rộng lớn nguy nga, ánh nến Phượng hoa lung linh đung đưa theo gió.
Trì Kính nhón chân, đi một mạch đến bên cạnh giường, vén rèm thêu con đàn cháu đống lên, cuối cùng thấy một nam nhân nằm thẳng cứng như tấm ván, bất tỉnh nhân sự.
Hệ thống không lừa nàng, Triệu Lăng Thừa quả thực là mỹ nam. Hắn cao ráo, mặt như ngọc, lông mày rậm đen, sống mũi thẳng tắp, dẫu đôi mắt nhắm chặt vẫn có thể đoán ra… ừm, chắc là mắt hoa đào.
Chỉ tiếc là vì ngủ quá lâu nên người hắn phủ một tầng nhợt nhạt bệnh tật.
Theo Trì Kính biết, Triệu Lăng Thừa vốn là thiên chi kiêu tử, là con duy nhất của Trung cung, từ nhỏ đã được nuông chiều, kiêu căng ngạo mạn, chẳng bao giờ xem đám huynh đệ của mình ra gì, tung hoành ngang dọc trong đám hoàng tử.
Ai mà ngờ, cuối cùng lại ngông quá hóa xui, rơi vào tình cảnh này.
Trì Kính âm thầm nhỏ một giọt nước mắt thương cảm cho Triệu Lăng Thừa, rồi chợt nhận ra mình cũng chẳng khá gì hơn. Đúng là sói khóc cho dê, chẳng liên quan nhau mấy, cũng thật sự không cần thiết.
Trì Kính thở dài một hơi, không chần chừ thêm, quay người đi pha chế thuốc để sẵn trên bàn.
Nhưng nàng không nhận ra, đúng lúc nàng xoay người, nam nhân trên giường khẽ nhíu mày, im lặng hít một hơi.
Triệu Lăng Thừa thấy vô cùng khó hiểu.
[Cái quái gì thế? Ai đang thở dài vậy? Lại còn hương thơm này là từ đâu ra nữa, hình như trước đây chưa từng ngửi thấy bao giờ.]
[Không ổn, thật sự là không ổn rồi.]
Tẩm cung của hắn từ trước đến nay không có lấy một cung nữ, là ai không biết xấu hổ, dám trộm dùng cao thơm của nữ nhân lên người hắn chứ? Hay là ai đó đã lén đưa người ngoài vào đây rồi?
Hỗn xược! A Thọ thì thôi, nhưng A Phát ăn uống nhiều vậy để làm gì, chẳng lẽ chỉ để đút mỡ? Giờ đây lại để người ngoài vào tận tẩm cung của hắn!
Triệu Lăng Thừa vừa bực bội vừa tức giận, hơi thở cũng vì thế mà dần trở nên gấp gáp, nặng nề hơn.
Trì Kính bưng bát thuốc vừa hâm nóng về, sau khi so đo một chút, cô hơi cúi người, định một tay bóp mũi Triệu Lăng Thừa, tay kia sẽ đổ thuốc vào miệng hắn.