Nhị hoàng tử lặp lại những ba lần, mỗi lần như một cái búa tạ đập thẳng vào ngực Đại hoàng tử, khiến niềm vui vừa nhen nhóm trong lòng hắn bỗng chốc tan biến.
“Tỉnh lại à? Thái tử thật sự tỉnh lại rồi? Sao có thể? Làm sao có thể chứ?” Đại hoàng tử nắm chặt lấy vai Nhị hoàng tử, nghiến răng nghiến lợi mà lắc mạnh, “Không phải hắn ngã ngựa đập đầu, mê man cả tháng trời rồi sao? Phụ hoàng cầu thầy thuốc khắp nơi mà không thấy hiệu nghiệm, ngự y cũng bó tay cơ mà? Chẳng phải nên chết rồi sao?”
“Ngươi nói đi, sao hắn lại tỉnh?”
Nhị hoàng tử bị lắc đến hoa cả mắt, nuốt nước miếng ấp úng, “Ước... ước chừng là cái chiêu cuối cùng đó... phương pháp xung hỷ... đã... có hiệu nghiệm chăng?”
Nghe đến đây, Đại hoàng tử liền buông vai đệ đệ, nghiến răng kèn kẹt:
“Xung hỷ cái gì? Chuyện hoang đường! Rõ ràng là phụ hoàng thiên vị!”
Hai người bọn họ hiểu rõ trong lòng, mặc dù hoàng thượng có không ít phi tần, nhưng người thương yêu nhất vẫn là Hoàng hậu chính cung. Vì vậy mà vị Thái tử kia, ngay từ khi lọt lòng đã được phong thái tử, luôn được phụ hoàng chiều chuộng đến vô pháp vô thiên.
Thái tử Triệu Lăng Thừa vốn tính khí ngang ngạnh, thường làm hoàng thượng tức giận đến giậm chân đùng đùng, mắng “nghịch tử”, nhưng rồi cũng chẳng bao giờ thực sự trách phạt, luôn thu dọn mớ hỗn độn cho hắn.
Lần này thậm chí vì muốn cứu mạng hắn, phụ hoàng còn mặt dày ép gả tiểu thư út nhà Ấp Dương hầu đến để xung hỷ.
Gia tộc Ấp Dương hầu vốn có công lao nơi biên ải, được hoàng thượng hết sức tin tưởng và ưu ái. Hai con trai nhà họ còn đang dần tạo được tiếng vang, tương lai nhất định sẽ là trụ cột triều đình.
Nghe tin cả gia đình Ấp Dương hầu hồi kinh, các hoàng tử ai cũng đều muốn nhân cơ hội này thông gia với họ, mong muốn kéo gia tộc đó về phe mình. Thế mà chẳng ai ngờ, phụ hoàng lại chẳng hỏi han ai, trực tiếp ban hôn cho Thái tử đang nửa sống nửa chết kia!
Đại hoàng tử tức đến phát điên.
“Đại hoàng huynh, huynh bớt giận, bớt giận mà!” Nhị hoàng tử sợ huynh trưởng tức quá mà chết ngất, bèn đề nghị, “Lão tam chỉ mới tỉnh lại, chưa biết tình hình thế nào. Hay là... chúng ta đến đó xem thử?”
Đại hoàng tử khẽ nhếch mắt, ánh mắt loé lên chút sát khí: “Ngươi nói gì...?”
Nhị hoàng tử co rúm lại: “Nếu không thì coi như ta chưa nói gì...”
“Nói có lý.” Đại hoàng tử đột nhiên đổi giọng trầm tĩnh, tiếp tục, “Dù Thái tử có tỉnh lại, nhưng đã mê man lâu như vậy, chắc hẳn cũng để lại di chứng gì đó. Dù chỉ là mặt mũi méo mó, tê liệt nửa thân... hay chí ít là ăn uống không được cũng đủ rồi.”
[Được vậy thì cũng là an ủi, cho hắn vui vẻ thêm chút chẳng phải tốt sao?]
Tại Đông Cung.
Triệu Lăng Thừa vừa tắm rửa xong, liếc đông ngó tây mà vẫn không thấy bóng dáng của Trì Kính đâu. Chờ mãi, hắn tự mình vén màn giường lên xem thì thấy nàng vẫn còn ngủ say sưa!
“Đã mấy giờ rồi hả?”
Triệu Lăng Thừa ngồi thẳng dậy, nét mặt sa sầm, cất giọng gọi:
“Thái tử phi!”
Trì Kính úp mặt vào gối, chẳng buồn nhúc nhích.
“Ngươi xem xem, đã đến giờ nào rồi? Mau dậy đi!”
“Hửm?” Trì Kính vừa cựa mình, mắt nhắm mắt mở, vò đầu bứt tóc, “Hôm nay có giờ học sớm à? Không có thì cho ta ngủ tiếp.”
[Giờ học sớm cái gì? Đúng là nói nhảm.]
Triệu Lăng Thừa toan duỗi chân đạp một cái vào bình phong để đánh thức nàng, thì nghe thấy A Phát ở cửa cung cất giọng thông báo:
“Điện hạ! Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đến thăm ngài.”
“Gì cơ? Ai cơ?” Trì Kính nghe thấy thế, lập tức bật dậy, mắt mở to tỉnh như sáo: “Có người tới hả? Ai đến thế? Đang ở đâu rồi?”
Triệu Lăng Thừa: “…!”