Xuyên Thành Giống Cái Bé Con, Tiếp Cận Nhóm Phản Diện Điên Phê (NP)

Chương 5

Hơi thở của tổ mẫu càng trở nên nặng nề, áp lực và đáng sợ.

Tuy nhiên, cảm xúc toát ra từ cô bé mà Ngân Kiêu cảm nhận được vẫn là... niềm vui.

Thậm chí, dường như còn vui hơn nữa?

Dựa vào kiến thức của mình, Ngân Kiêu phán đoán sinh vật mềm mại thu nhỏ này giống với giai đoạn sơ sinh của “con người”.

Ngân Kiêu quyết định kiểm tra kỹ hơn.

Chi trước của anh từ từ trượt đến lưng cô bé, dùng các đốt chân cẩn thận nâng cô lên.

Lần này, Lạc Tinh Tịch không còn ôm chặt lấy anh nữa.

Hành động của chân côn trùng lại nhẹ nhàng ngoài ý muốn, như thể nhận thức được sự mong manh và vô hại của cô bé, những đốt chân dài và sắc nhọn khẽ thu lại, như một lớp vỏ bảo vệ bao bọc cô bé, từ từ nhấc cô lên.

Ngân Kiêu chăm chú quan sát.

Ánh mắt lạnh lùng, xa cách quét qua toàn bộ cơ thể Lạc Tinh Tịch, như đang so sánh cô với những gì anh biết.

“...”

Đôi mắt trong veo của Lạc Tinh Tịch tràn đầy vẻ mơ màng.

Lúc này, Ngân Kiêu cũng chú ý đến chiếc thẻ nhỏ cô đang đeo.

Chiếc xúc tu mảnh mai cuộn lại, lật mặt sau của chiếc thẻ trên cổ Lạc Tinh Tịch, ngón tay dài trắng ngọc của Ngân Kiêu khẽ xoa cằm.

Anh nhận ra những chữ trên đó.

"Lạc... Tinh Tịch?"

Đôi môi mỏng khẽ bật ra những âm tiết có phần lạ lẫm, phát âm như đang quẩn quanh giữa đôi môi lạnh lẽo của anh, mang theo ý tứ dò xét, đầy thăm dò.

Ánh mắt của Ngân Kiêu rời khỏi chiếc thẻ, rơi thẳng vào Lạc Tinh Tịch đang được nâng lên bởi chân côn trùng.

Tinh thần lực dao động.

Cảm xúc cảm nhận được dường như là... phấn khích?

Sự nghi hoặc thoáng qua trong đáy mắt Ngân Kiêu, anh không hiểu tại sao sinh vật trước mặt lại cảm thấy hưng phấn.

Cảm xúc mãnh liệt như lửa cháy bừng bừng này, là điều mà nhân cách lạnh lẽo và cô độc lâu năm của anh không thể nào lý giải.

Ngân Kiêu gập chân trước, từ từ đặt cô xuống.

Đây là món quà mà sức mạnh quy tắc ban tặng cho tổ mẫu, khả năng sinh sản của tổ mẫu đã bị hạn chế từ hơn mười năm trước, chỉ có thể không ngừng tự phân chia ra giống đực, còn giống cái đã hoàn toàn tuyệt chủng.

Giờ đây, quy tắc đã ban tặng một cá thể giống cái cho tổ mẫu.

Dù chỉ là một đứa bé sơ sinh, nhưng như vậy cũng đủ rồi, tổ mẫu có khả năng nuôi dưỡng và bảo vệ cô bé.

Những cá thể giống cái ở giai đoạn sơ sinh vô cùng hiếm, bởi vì quá yếu ớt và vô hại, chúng thường không thể sống sót qua giai đoạn này.

Chân trước của Ngân Kiêu xoay qua xoay lại cơ thể mềm mại nhỏ bé này, xúc tu côn trùng chọc chọc kiểm tra.

Anh tiêm một lượng nhỏ chất độc vào các khớp của cô một cách có kiểm soát, để đạt được trạng thái cân bằng độc tố.

Lạc Tinh Tịch cảm thấy mình mơ màng, cô như đang bị xoay qua xoay lại để kiểm tra.

Nhưng cảm giác choáng váng đó dần dần tan biến, như thủy triều rút đi, là một cơ thể sơ sinh của nhân loại tiến hóa, khả năng thích nghi với môi trường của cô rất tốt.

Hiện tại cũng là thời điểm cô dễ dàng phát triển nhất.

Dưới sự giúp đỡ có chủ ý của một sinh vật đáng sợ và kỳ quái như Ngân Kiêu, cơ thể Lạc Tinh Tịch dần thích nghi với việc dung nạp chất độc, từng chút một được cải tạo và tăng cường, hòa nhập với môi trường tối tăm, lạnh lẽo của tổ côn trùng.

Cô mơ màng ngủ thϊếp đi.

Ngân Kiêu hạ mi mắt, nhìn chằm chằm vào cô.

Sau một lúc quan sát, những xúc tu đen sì bắt đầu cựa quậy, đan xen nhau tạo thành một cái tổ nhỏ hình bầu dục đơn sơ, từ dưới lên, cái tổ được nhẹ nhàng đặt vào để bao bọc Lạc Tinh Tịch đang ngủ say.

Một chiếc chân côn trùng dài vươn ra.

Đầu kìm với lực cắn đáng sợ vươn tới góc tổ, nơi chất đầy những mảnh vụn.

"Xoạt xoạt", tiếng lục lọi vang lên.

Anh kéo ra một thứ gì đó từ trong đống lộn xộn, dùng chân côn trùng linh hoạt cắt gọn nửa miếng thịt lớn, rồi từ từ mang ra.

Miếng thịt được đưa lên trước mặt, so với đứa bé trong tay, nó to gấp nhiều lần, thậm chí có thể làm chăn đắp.

"..."