Hoạt động thực tập kéo dài một tháng đã khép lại dưới sự tiếp đãi nhiệt tình cuối cùng của dân làng, đánh dấu hồi kết.
Các sinh viên hồi tưởng về cuộc sống trong một tháng qua, từ những bỡ ngỡ ban đầu đến sự thích nghi và cuối cùng là sự lưu luyến, thời gian trôi qua thật nhanh.
Nhìn những gương mặt ngây thơ của lũ trẻ, mắt ướt nhòe nước, nhìn các cụ già đứng đó gầy gò, ánh mắt lưu luyến, họ cũng không kiềm được cảm giác cay cay nơi sống mũi.
28 sinh viên lần lượt ôm tạm biệt mọi người, để lại những lời chia tay, cố gắng không để nước mắt rơi, chỉ mong cuộc chia tay này bớt phần buồn bã.
Những sinh viên hơn hai mươi tuổi cuối cùng cũng hiểu nỗi buồn của chia ly, vì từ nay xa cách, rất có thể họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Sau khi trở về, một trong số 28 sinh viên này đã khởi xướng một hoạt động, mỗi người mỗi tháng sẽ đóng góp 100 tệ. Mỗi sáu tháng sẽ tổng hợp số tiền đóng góp để mua sắm văn phòng phẩm, đồ ăn vặt, thuốc gia dụng... gửi đến thị trấn Quỳnh Xuyên cho những đứa trẻ nơi đây.
Hoạt động tự nguyện này của 28 sinh viên đại học đã nhận được sự chú ý rộng rãi tại Đại học Lâm. Thậm chí phóng viên của “Báo Lâm Nam” cũng đến phỏng vấn họ.
“Khi giúp các em nhỏ có một cuộc sống tốt hơn, chúng tôi chỉ đang góp chút sức mình. Đây không phải lòng thương hại, mà là sự quan tâm,” Thư Cẩn nói trong buổi phỏng vấn.
Sau này, câu chuyện đã thu hút sự chú ý của nhiều tầng lớp xã hội, không ít tổ chức từ thiện bắt đầu chú ý đến thị trấn Quỳnh Xuyên, quyên góp nhiều kinh phí, giúp đỡ về giao thông, đời sống, giáo dục, và y tế.
Nhiều năm trôi qua, những cụ già đã khuất, nhưng những đứa trẻ đã trưởng thành vẫn nhớ mãi vào tháng 7 năm 2015 có 28 anh chị đã đến đây giúp đỡ, và vẫn không ngừng hỗ trợ họ suốt nhiều năm sau đó.
Dĩ nhiên đó là câu chuyện về sau, còn lúc này các sinh viên đang ngồi trên xe buýt trở về với tâm trạng nặng trĩu, ai cũng mất đi sự hứng thú, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi xe buýt về đến Đại học Lâm đã là hơn 6 giờ tối. Sau khi thầy Lý ra thông báo giải tán, các sinh viên mới lục đυ.c rời đi.
Thư Cẩn và Ngô Hoán đưa hành lý về ký túc xá rồi nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe của Đại học Lâm.
Cô nhận được tin nhắn của Lục Chiêu Tự ngay trước khi xuống xe.
17:51 Lục Chiêu Tự: Sau khi xuống xe, để hành lý ở ký túc xá rồi cùng Ngô Hoán đến bãi đỗ xe tìm anh, anh đưa hai em đi ăn.
18:05 Thư Cẩn: Được ạ.
“Tiểu Tiểu, nhờ phúc của cậu mà tớ cũng được ăn bữa cơm giáo sư Lục mời rồi,” Ngô Hoán vừa đi vừa nói.
“Không phải đâu, là tụi mình mời cậu mới đúng.” Thư Cẩn mím môi, nghiêm túc đáp.
“Được thôi, Tiểu Tiểu à, cậu có phải đang trêu tớ không?” Ngô Hoán nhíu mày, giả vờ giận dỗi.
“Lão đại, tớ chỉ đang nói sự thật thôi, cả Lục Chiêu... Lục Chiêu Tự cũng nghĩ là tụi mình nên mời mọi người ăn.” Thư Cẩn vẫn chưa quen gọi tên giáo sư Lục trực tiếp như vậy.
“Được rồi, còn một bữa nữa cùng nhau nhé.” Ngô Hoán vỗ nhẹ vai Thư Cẩn, cảm thấy Tiểu Tiểu thật thẳng thắn, đến mức đùa cũng không được.
Khi họ đến bãi đỗ xe, đèn xe phía trước đã bật sáng liên tục, đó là chiếc Audi màu đen của Lục Chiêu Tự.
Sau khi hai người vào xe, Lục Chiêu Tự hỏi họ muốn ăn gì.
Ngồi ở hàng ghế sau, Ngô Hoán nói: “Em thế nào cũng được, nghe theo Tiểu Tiểu.”
Cô gái ngồi ở ghế phụ ngồi thẳng lưng, cúi đầu chưa kịp trả lời thì giọng nói trầm của Lục Chiêu Tự đã vang lên: “Lại muốn ăn McDonald"s phải không?”
Cô gái mím môi, nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm, mang theo chút mong đợi.
Người đàn ông xoa trán, bất đắc dĩ hỏi: “Hôm đó anh đưa em đi rồi, sau đó có đi lần nào nữa không?”
“Chưa.”
“Cũng lâu rồi, vậy đưa em đi lần nữa nhé!” Lục Chiêu Tự đành nhượng bộ, vì cô gái nhỏ của anh thích món đó. Dù là đồ ăn nhanh, nhưng thấy cô ăn ít, đôi khi chiều cô cũng được.
Ngô Hoán nghe xong, thấy có chút ý vị. Lần trước, giáo sư Lục đồng ý đưa Tiểu Tiểu và nhóm nghiên cứu sinh đi ăn McDonald"s đã thấy rất lạ, giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó tình cảm của giáo sư Lục dành cho Tiểu Tiểu đã thay đổi.
Vẫn là cửa hàng lần trước, Thư Cẩn vẫn gọi ba món cũ, còn Ngô Hoán gọi vài món khác.
Sau khi Lục Chiêu Tự đặt khay thức ăn trước mặt họ, anh ngồi xuống cạnh Thư Cẩn.
Nhìn hai khay thức ăn trước mặt hai người họ giống nhau, Ngô Hoán không khỏi thầm than: Có cần phải vậy không, ngay cả ăn cũng giống nhau.
Ba người ăn trong im lặng, không ai nói gì, cho đến khi Ngô Hoán đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lục Chiêu Tự ăn rất nho nhã, không vội vàng, cơ hàm anh di chuyển theo từng nhịp nhai, càng làm nổi bật các đường nét góc cạnh của gương mặt.
Mặc dù anh không mấy thích đồ ăn ở McDonald"s, nhưng thức ăn mà Thư Cẩn thích cũng khiến anh có chút hứng thú. Chiếc hamburger Big Mac nhai chậm rãi dường như cũng không tệ.
Anh khẽ quay đầu nhìn cô gái nhỏ, thấy cô cắn từng miếng nhỏ chiếc hamburger trong tay, nơi khóe miệng dính một chút sốt mayonnaise mà có vẻ cô không nhận ra.
Lục Chiêu Tự cầm khăn giấy lên nhẹ nhàng lau đi cho cô, thấy cô quay đầu nhìn anh, có vẻ bất ngờ trước hành động đột ngột này.
“Con mèo nhỏ.” Anh cười mỉm, xoa nhẹ mái tóc của cô, giọng nói đầy chiều chuộng.
Nghe vậy, Thư Cẩn lặng lẽ cúi đầu, cắn thêm một miếng hamburger.
“Cẩn Cẩn, ngày mai để anh đưa em về được không?”
Lục Chiêu Tự vuốt nhẹ mái tóc đuôi ngựa của cô.
“Em đã mua vé rồi.” Cô gái nuốt thức ăn rồi mới đáp.
“Vé tàu cao tốc hay xe khách?”
“Tàu cao tốc.”
“Ngày mai mấy giờ?”
“9 giờ sáng.”
“Vậy anh đưa em đến ga tàu, không được từ chối.”
Lại là giọng điệu kiên quyết này, Thư Cẩn không thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy vui vui.
Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, thấy vậy, anh lại dịu dàng, mỉm cười.
Ngô Hoán vừa ra khỏi nhà vệ sinh vài bước đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh đang mỉm cười dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh, những ngón tay dài lướt qua tóc cô.
giáo sư Lục lúc cười thật đúng là có sức sát thương lớn, dịu dàng và đẹp đẽ như ánh trăng thanh tịnh, khiến Ngô Hoán bất giác ngây người. Trong lòng chỉ biết cảm thán rằng Tiểu Tiểu thật giỏi, có thể chiếm được trái tim giáo sư Lục.
Khi Ngô Hoán trở lại, lại thấy trên gương mặt anh là biểu cảm bình thản, như mọi khi. Cô không khỏi nghi ngờ liệu nụ cười thoáng qua lúc nãy có phải là ảo giác.
“Ngô Hoán, anh cảm ơn em đã ủng hộ mối quan hệ giữa anh và Cẩn Cẩn.” Lục Chiêu Tự nhìn cô gái tóc ngắn đối diện, nói với vẻ nghiêm túc.
Nghe anh nói vậy, Ngô Hoán thực sự thấy bất ngờ. Cô nghĩ rằng hai người ở bên nhau không phụ thuộc vào sự ủng hộ của người khác, dĩ nhiên cô rất ủng hộ, nhưng lời cảm ơn của giáo sư Lục như một sự khẳng định về vị trí của cô trong lòng họ, khiến cô thực sự cảm động.
“Chủ yếu là vì giáo sư Lục thật sự đối xử tốt với Tiểu Tiểu, em đã nhìn thấy rõ.”
Những lời này khiến Lục Chiêu Tự cảm thấy hài lòng, nét mặt lạnh lùng của anh chợt trở nên mềm mại hơn.
…
Sáng sớm hôm sau, 6 giờ, sau khi chia tay với Thư Cẩn, Ngô Hoán kéo hành lý ra sân bay. Đợi đến khi Lục Chiêu Tự lái xe đến trước ký túc xá, Thư Cẩn mới xuống lầu.
Khoảng cách từ Đại học Lâm đến ga tàu không xa, chỉ hơn 20 phút lái xe.
Khi xe dừng ở bãi đỗ dưới lòng đất của ga tàu, Thư Cẩn mím môi, định nói lời “cảm ơn” nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, lại nuốt xuống, chỉ dùng đôi mắt nâu sáng nhìn Lục Chiêu Tự, như muốn nói điều gì đó.
“Cẩn Cẩn, tháo dây an toàn ra.” Người đàn ông thu tay khỏi vô-lăng, tháo dây an toàn của mình rồi nhìn cô gái nói.
Thư Cẩn nghe lời cúi xuống tháo dây, vừa ngẩng đầu lên thì đã cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của anh đang tiến gần, tựa như những sợi tơ mỏng đan vào nhau, bao trùm lấy cô.
Anh chống một tay lên ghế cô, mắt chăm chú nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh của cô, đôi môi mỏng khẽ mở: “Chúng ta sắp phải xa nhau một tháng, em muốn cứ thế xuống xe sao?”
Cô ngẩng lên, ánh mắt hai người gặp nhau, cô mím môi, khẽ hỏi lại: “Anh muốn làm gì?”
Nghe vậy, anh đưa tay kia nắm nhẹ cằm cô, nâng lên một chút, nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô rồi từ từ áp môi xuống. Đôi môi chạm nhau, ấm áp mềm mại, cảm giác như có dòng điện chạy qua, cả hai trái tim đều khẽ run lên.
Lục Chiêu Tự chỉ giữ như vậy vài giây rồi tách ra. Giọng anh trầm thấp: “Anh muốn thế này.”
Cô vừa định mím môi lại, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, liền thoáng chút bối rối và thả lỏng.
“Những cử chỉ thân mật như vậy, em có thấy khó chịu không?” Anh luôn chú ý đến biểu cảm của cô.
“Không thấy khó chịu.” Cô gái chớp mắt, khẽ quay đầu đi.
“Nếu không khó chịu, sao lại không nhìn anh mà nói?”
Thư Cẩn không trả lời, nhưng đôi tai trắng ngần trước mặt anh lại từ từ đỏ lên.
Thấy cảnh này, anh cảm thấy thú vị, không kìm được mà nhẹ nhàng hôn lên đôi tai đáng yêu, ấm nóng như thể còn nóng hơn cả môi anh.
Cô gái bị động tác bất ngờ ấy làm cho cứng đờ người. Trong xe mở điều hòa mát mẻ, nhưng khuôn mặt cô lại nóng bừng.
“Cẩn Cẩn, nói gì đi nào.” Anh buông tai cô ra, cúi xuống nhìn cô gái đang gần như trong vòng tay anh.
“Không khó chịu, chỉ là chưa quen.” Cô lẩm bẩm.
“Chúng ta cứ thân mật thế này nhiều lên, em sẽ quen thôi.” Anh xoa đầu cô, tay còn lại vòng qua tựa ghế sau, rồi khẽ kéo cô vào lòng mình.
“Vâng.” Thư Cẩn tựa vào ngực anh, khe khẽ đáp lại.
“Cẩn Cẩn, nhập học sớm hơn hai ngày nhé?”
“Gì cơ?”
“Chúng ta mới bắt đầu bên nhau, cần nhiều thời gian bên nhau để bồi đắp tình cảm, có đúng không?”
“Vâng.”
“Cô gái ngoan.” Anh ghé sát bên tai cô thì thầm.
Bị khen như vậy, cô gái hơi ngại ngùng mím môi lại.
“Cho anh ôm thêm chút nữa, rồi anh sẽ đưa em vào trong.”
“Vâng.”
“Cẩn Cẩn, nâng hai tay lên, ôm lấy anh.” Anh nói, giọng như khẽ dỗ dành, nhưng cũng như một mệnh lệnh.
Cô gái im lặng một lúc, rồi ngoan ngoãn làm theo.
“Sau này, khi anh ôm em, nhớ ôm lại anh, hiểu không?” Cô có lẽ chưa quen, nhưng anh có thể kiên nhẫn, từng bước dạy cô. Mối quan hệ của họ không chỉ là tình cảm đơn phương, mà là tình yêu từ cả hai phía.
“Vâng, em hiểu rồi.” Như để chứng minh lời nói của mình, cô siết chặt hai tay, ôm lấy Lục Chiêu Tự.
Cảm nhận động tác của cô, anh khẽ cười, không thành tiếng.
Họ cứ lặng lẽ ôm nhau như thế, không ai nói gì, để sự ấm áp lan tỏa giữa hai người, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.