Mèo con gãi đầu: "Nhưng mà vết thương trên người chúng ta đã lành hết rồi, người lớn sẽ không tin lời chúng ta đâu."
Ánh mắt sói con lóe lên sự âm trầm: "Tự đánh!"
Nó tiên phong ra tay, dùng cánh tay đập vào góc tường, vừa bóp vừa vặn.
Mấy đứa nhỏ còn lại do dự một lúc, cuối cùng cũng nghiến răng tự mình gây thương tích...
***
Hôm sau.
Cô nhi viện hoang vắng, đổ nát trên đỉnh núi hôm nay trở nên náo nhiệt lạ thường.
Nhiều chiếc xe sang trọng đỗ trong sân.
Từ một chiếc xe bước xuống một giống cái có đôi tai thỏ ngắn, lông xù quanh gốc tai trông như giống thỏ sư tử.
Ngay sau đó, một giống đực với đôi tai sói cũng bước xuống.
Khi anh ta đặt chân xuống đất, không khí xung quanh lập tức trở nên áp lực hơn hẳn. Các nhân viên đi cùng vội cúi đầu, không ai dám thở mạnh.
Người đàn ông mặc quân phục, đầu đội mũ quân đội đen vàng uy nghiêm, chính giữa mũ là huy hiệu tượng trưng cho quyền lực của liên bang.
Trong bóng tối dưới vành mũ, đôi mắt dài và sắc bén như lưỡi dao của anh ta toát lên vẻ hung dữ. Khuôn mặt gầy gò nhưng lại nhợt nhạt như mang bệnh.
Tất cả mọi người đều sợ hãi thượng tá mặc quân phục khoác áo choàng quân đội này, ngoại trừ giống cái đứng cạnh anh ta, Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết nhìn qua Lục Đình Yến, ánh mắt mang chút ham muốn trước vẻ đẹp của anh ta, nhưng nhanh chóng che giấu đi:
“Thượng tá Lục, chính là nơi này. Tôi cũng không muốn chuyện xấu trong nhà bị lộ, nên mới nhờ ngài đích thân đến một chuyến.”
“Trước đây chị tôi đã phạm lỗi lớn, bị gia đình trục xuất. Ngài cũng biết chuyện đó mà. Ai ngờ chị ấy lại mở một cô nhi viện ở đây, còn…”
Nói đến đây, Bạch Tuyết khẽ cắn môi, như muốn nói lại thôi, ánh mắt lộ vẻ khó xử nhìn Lục Đình Yến: “Mong ngài giúp gia đình tôi giữ bí mật, dù sao đây cũng là một vết nhơ.”
Ánh mắt u ám của Lục Đình Yến thoáng qua vẻ chán ghét sâu đậm khi nghĩ đến Bạch Tô:
“Nếu những hành vi cô nói là thật, tôi sẽ đưa cô ta về liên bang để pháp luật trừng trị.”
Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn Thượng tá Lục đã giúp đỡ!”
Hai người chậm rãi bước vào sảnh chính hoang tàn của cô nhi viện.
Ngoài cửa, các vệ sĩ nhà họ Bạch không kiềm được thì thầm: “Sao tiểu thư lại khách sáo với anh ta như vậy?”
“Lục Đình Yến nghe nói đã bị phế tinh thần lực, giờ chẳng phải chỉ là phế nhân sao?”
“Dù trước đây là giống đực mạnh nhất liên bang, nhưng từ khi bị thương trở về, vị trí thủ lĩnh cũng bị người khác đoạt mất.”