Ninh Nhuyễn cuối cùng cũng không được uống trà… mà là nước lã.
Cầm ly nước trong tay, mặt nước gợn lăn tăn vài vòng, nàng rơi vào trầm tư.
Bên kia.
Sau khi được Lạc Việt giới thiệu, thanh niên kia cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Ninh Nhuyễn chăm chú một lúc.
Khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ ba phần bối rối, bảy phần đau lòng: "Sư phụ lại nhận đệ tử nữa sao? Thất sư đệ không phải mới nhập môn à?”
“Lần trước chỉ để chuẩn bị lễ vật nhập môn, ta đã vét sạch gia sản rồi."
Lạc Việt, luôn dịu dàng như nước, cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng: "Tứ sư đệ, lễ vật nhập môn lần trước của đệ tặng Thất sư đệ chỉ là mảnh vỡ linh khí Hoàng cấp hạ phẩm… hoàn toàn vô dụng.”
“Hơn nữa, Thất sư đệ nhập môn đã bốn năm rồi."
Khuôn mặt thanh niên biến đổi mấy lần.
Cuối cùng như thể đưa ra quyết định to lớn, hắn cắn răng lấy từ nhẫn trữ vật một viên linh thạch cực phẩm.
Đưa về phía Ninh Nhuyễn.
Ninh Nhuyễn mím môi, định nói không cần khách sáo, linh thạch nàng còn cả đống trong mấy chiếc nhẫn trữ vật.
Nhưng thanh niên kia lại nhanh chóng rút tay về.
Sau đó đưa ra một viên linh thạch trung phẩm, linh khí giảm đi rõ rệt.
Ninh Nhuyễn: “???”
Còn chưa kịp phản ứng, tay người kia lại rụt về…
Lần này, như thể bất đắc dĩ, hắn đưa ra một viên linh thạch hạ phẩm, nhìn quen thuộc đến lạ, chẳng phải là viên linh thạch đại sư huynh ném xuống đất ban nãy sao?
"Tiểu sư muội, sư huynh thật sự rất nghèo! Đừng nhìn viên linh thạch này phẩm cấp thấp, đây là tất cả gia sản còn lại mà ta phải tích góp nhiều năm đấy!"
Ninh Nhuyễn định nói lại thôi, rồi lại muốn nói mà không biết nên nói gì: “…”
Nàng phải mù đến mức nào mới không nhận ra đây chính là viên linh thạch mà Lạc Việt vừa ném chứ?
Hít sâu một hơi.
Ninh Nhuyễn cố nặn ra một nụ cười, ánh mắt lộ vẻ thương hại kỳ lạ: "Không ngờ tứ sư huynh lại túng thiếu như vậy, viên linh thạch này… huynh cứ giữ lại đi."
Mang theo toàn bộ sản lượng của một mỏ linh thạch khi rời thôn, nếu nàng nhận viên linh thạch này, nàng sẽ cảm thấy mình chẳng còn là người nữa.
Một đại gia lại đi giật tiền lẻ của người nghèo… đúng là đáng xấu hổ, nàng suýt nữa thì nhận rồi.
Bùi Cảnh Ngọc không hề do dự, vui vẻ thu lại viên linh thạch đưa ra một nửa: "Sư muội đúng là người tốt."
Đinh, thẻ "người tốt" đã được gửi.
Ninh Nhuyễn: “…”
Lạc Việt đã không muốn nhìn nữa.
Tứ sư đệ không nhận ra ánh mắt của Ninh Nhuyễn, nhưng hắn thì hiểu rõ.
Tiểu sư muội… có lẽ thật sự đang thương cảm bọn họ.
Thương cả Vô Địch Phong… dù gì tiểu sư muội cũng giàu thật…
Nhìn tứ sư đệ giống như một con rùa ngàn năm thành tinh thu lại linh thạch, lại cúi đầu lim dim muốn ngủ.
Lạc Việt vội ho nhẹ, cất giọng nói: "Tứ sư đệ, ta còn chưa nói xong. Ra gặp tiểu sư muội là một chuyện, nhưng còn chuyện quan trọng khác."
Bùi Cảnh Ngọc đã ngả người ra ghế, dáng vẻ sắp ngủ gật: "Đại sư huynh, có chuyện quan trọng thì tìm người khác đi. Hôm nay ta vận động quá mức bình thường mười ngày rồi. Thật sự không muốn động nữa."
Ninh Nhuyễn: “…”
Sau khi đã dán nhãn "kỳ kèo", "nhan sắc đỉnh cao", Ninh Nhuyễn lại bổ sung thêm một nhãn mới cho tứ sư huynh tuấn tú của mình: "Lười."
Lười đến cực điểm, thậm chí còn có kỹ năng đứng ngủ.
Lạc Việt vẫn giữ thái độ bình thản, giọng nói ôn hòa vang lên:
"Nhưng sư phụ đã về. Vô Địch Phong bị chấn động vừa rồi chắc chắn là do sư phụ làm. Về chuyện chúng ta sắp tan rã, sư phụ rất tức giận. Cho nên…"
Bùi Cảnh Ngọc khó nhọc hé mắt: "Cho nên?"
Nụ cười của Lạc Việt càng dịu dàng hơn: "Cho nên ý của sư phụ là, e rằng chúng ta phải ra tay rồi."
"…"