Ánh mặt trời thiêu đốt giữa trưa, trên con đường đất giáp ranh với làng Bắc Câu với làng Nguyệt Nha, một chiếc xe cưới màu đỏ cũ kỹ và bạc màu được hai người khiêng, lắc lư về phía trước. Diệp An Niên ngồi trên kiệu, mặc một bộ váy cưới cũ kỹ màu đỏ sậm, cậu vén tay áo lên che miệng và mũi, sắc mặt tái nhợt vì nóng. Bên cạnh chân cậu đang cuộn tròn là một đứa trẻ bốn, năm tuổi, mặc áo xanh, dùng đôi tay nhỏ bé ôm đầu gối, ngước nhìn với vẻ mặt lo lắng.
“Anh.. đợi thêm một chút nữa chúng ta sẽ đến đó sớm thôi.” Giọng nói của đứa trẻ trầm thấp, sắc mặt khó coi. Diệp An Niên yếu ớt dựa vào trong xe, cảm giác tức ngực, cổ họng ngứa ngáy. Cậu muốn mở miệng an ủi đứa bé, nhưng vừa mở miệng, cậu lại không khỏi ho kịch liệt.
“Khụ...khụ khụ khụ!”
“Phúc Tể.....khụ khụ! Anh... khụ khụ khụ...”Cậu ôm chặt ngực, ho dữ dội đến mức khó thở, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh. Phúc Tể thấy mặt ca ca tái xanh ho đến mức toàn thân run rẩy, sợ hãi đến mức lảo đảo đứng dậy, nằm nhoài lên cái cửa sổ nhỏ của chiếc xe ngựa hét lên với người bên ngoài. “Dừng xe lại!”
“Dừng xe nhanh lên!”
Hai người khiêng bên ngoài không để ý tới, nhưng Tôn bà bà, đi cùng họ, tiến hai bước. Hỷ bà ưỡn ngực bày ra cái mặt đỏ , sốt ruột nhìn cậu từ cửa sổ nhỏ: “Hả, hét, hét, ngươi hét cái gì?!”
“Còn cách vài bước nữa là đến rồi. Có việc gì thì đến đó rồi lại nói!”
“Tôn bà bà, xin dừng xe lại.” Phúc Tể dùng đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt cửa sổ, nức nở cầu xin, “Anh ta ho dữ quá, ta...... ta sợ...”
“Ngươi sợ cái gì mà sợ ?” Tôn bà bà trợn mắt nhìn cậu “Anh của ngươi không phải chỉ ho một hai ngày thôi sao, đi thêm mấy bước cũng không chết được” Bà ta dùng khăn tay lau mồ hôi, thấy khó chịu và phiền phức. Thật không dễ dàng mới đến được đây, đợi đến lúc đem người đưa đi, lấy được tiền là xong, ai lại muốn ở cùng tên bệnh dưới cái nắng độc này.
“Tôn bà...”
Phúc Tể nghe tiếng ho dữ dội của ca ca mà nước mắt rơi xuống. Trong kiệu Diệp An Niên một tay ôm chặt cổ họng, yếu ớt giơ tay còn lại kéo áo Phúc Tể
“Phúc Tể....” Cậu yếu ớt lắc đầu.
Phúc Tể quay đầu lại, nhìn thấy đôi môi tái nhợt và một vệt máu đọng trên khóe miệng, liền kêu lên “Oa”.
“Phiền chết mất!” Tôn bà xua tay, kéo rèm cửa sổ nhỏ lại, không để ý tới họ. Đột nhiên quay đầu lại, hét với hai người khiêng kiệu: "Đi xem thử đi tên đó ho sắp chết rồi. Khi đến Vương gia, chỉ cần còn thở họ sẽ không trách chúng ta được."
Hai người hầu nghe xong mồ hôi đầm đìa, nhưng cũng không dám chậm bước, nếu không phải đi lâu mất sức, hẳn là đã muốn bỏ chạy từ lâu rồi. Chiếc kiệu tồi tàn càng lắc lư dữ dội hơn. Sắc mặt của Diệp An Niên tái nhợt vì ho. Chiếc kiệu cứ lắc lên khiển cậu cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Cậu cắn chặt môi, cố gắng kìm lại cơn buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng. Nhưng đúng lúc này, xe ngựa bỗng lắc lư dữ dội, đầu cậu đập mạnh vào thanh xà bên cạnh. Đầu đau nhức dữ dội, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi của Diệp An Phúc. Trong cơn choáng váng, cậu cảm thấy chiếc kiệu dừng lại, và những âm thanh ồn ào, khóc lóc, đánh nhau truyền đến tai.
Cuối cùng, cậu trợn mắt và bất tỉnh trong sự hỗn loạn.
…
Diệp An Niên đang nằm mơ.
Cậu lại mơ về kiếp trước, ngày cậu chết.
Hóa ra ở thời hiện đại, cậu là con trai út của Diệp Thịnh, chủ tịch của tập đoàn Bắc Thành Diệp. Mẹ ruột của cậu qua đời vì bệnh tật khi cậu mới sáu tuổi, còn cha cậu là Diệp Thịnh đã mang theo tình nhân và đứa con ngoài giá thú được nuôi dưỡng bên ngoài về nhà. Điều buồn cười là "người anh" ngoài giá thú của cậu lại hơn cậu một tuổi.
Hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi của cậu, Diệp Thịnh , người luôn chỉ trích cậu, lần đầu tiên thực sự tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu tại một khách sạn năm sao ở thành phố Bắc, ông ta nói sẽ giới thiệu cho cậu các cổ đông của công ty và lãnh đạo cấp cao của công ty.
Cậu nghĩ rằng cuối cùng người cha rẻ tiền cũng đã tìm ra lương tâm và muốn bù đắp món nợ mà ông ta đã nợ cậu nhiều năm như vậy. Cậu đã đến với nhiều hy vọng nhưng lại bị mẹ kế lừa lên sân thượng.
Người phụ nữ độc ác lợi dụng sự không chuẩn bị đẩy cậu xuống lầu một cách mạnh mẽ. Khoảnh khắc ngã xuống cầu thang, lần đầu tiên sau nhiều năm cậu nhìn thấy mẹ kế mỉm cười với mình.
"An Niên, đừng trách dì độc ác, trừ phi mày chết, nếu không Thịnh gia sẽ không để An Thành kế thừa gia nghiệp. Dù sao sức khỏe của mày cũng không tốt, cũng không còn sống được mấy năm nữa. Nhanh đi đi." "Dì sẽ bảo bố mày làm hậu sự tốt cho mày."
Diệp An Thành , anh trai cùng cha khác mẹ của cậu, là một tên khốn thượng lưu, không có trình độ học vấn, kỹ năng tiêu tiền như nước. Lời nói của mẹ kế như mũi tên độc xuyên qua trái tim cậu, cậu chợt hiểu ra. Cái gọi là tiệc sinh nhật này chẳng qua là tiệc Hồng Môn để cậu nhường chỗ cho Diệp An Thành. Thân thể cậu cấp tốc rơi xuống, gió gào thét bên tai, nhưng cậu lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Dù sao thì cũng mệt rồi. Sau khi mẹ rời đi, Diệp gia không còn là nhà của cậu nữa. Thế giới này từ lâu đã không còn xứng đáng với nỗi nhớ của cậu nữa...Cơn đau khi ngã rất lâu không xuất hiện, thay vào đó, l*иg ngực cậu như thắt lại, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt khiến cậu khó thở.
"Khụ... khụ!"
Diệp An Niên tỉnh dậy sau cơn ho và nhìn thấy cái đầu đầy tóc của đệ đệ mình Phúc Tể. Đứa trẻ mặt đỏ bừng vì nắng, nằm yếu ớt trên đất, mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt. Hít một hơi thật sâu, cậu cảm thấy mình đã thả lỏng hơn một chút, sau đó dùng sức ngồi dậy khỏi mặt đất. Nhưng chỉ một hành động đơn giản như vậy cũng khiến cậu thở hổn hển toát mồ hôi. Xung quanh yên tĩnh, Tôn bà và hai người khiêng đã biến mất từ
lâu, chỉ còn lại chiếc xe cưới đổ nát bị bỏ lại trên đường.
Nghỉ ngơi một lúc, cậu buộc mình đứng dậy, nửa kéo nửa ôm Phúc Tể vào một gốc cây lớn bên đường, ngồi xuống dưới gốc cây, sau đó ho kịch liệt không nhịn được. Sau lần trằn trọc này, mặt cậu càng lúc càng đỏ hơn vì ho, ngực đau nhức, suýt nữa thì ngất đi. Cảm thấy dễ chịu hơn, cậu cẩn thận thở ra, dựa vào thân cây, ngơ ngác nhìn mặt trời thiêu đốt treo trên trời. Thực ra cậu đã ở đây được nửa năm rồi.
Sau khi bị mẹ kế đẩy xuống lầu ngày hôm đó, đã không chết, thay vào đó lại đến thế giới cổ đại kỳ lạ này và trở thành đứa con thứ của gia đình Lão Diệp ở làng Nguyệt Nha, thôn Đông Lăng. Nguyên chủ cùng tên với cậu, cũng là Diệp An Diên, hoàn cảnh cũng giống hệt nhau - khốn khổ.
Cha của nguyên chủ, Diệp Thành Hà là con trai lớn thứ ba của gia đình Diệp. Vợ ông sinh được hai anh em và qua đời vì bệnh tật, để lại nguyên chủ yếu ớt bệnh tật và một đứa em trai bốn tuổi Diệp An Phú. Diệp gia xưa luôn theo chế độ gia trưởng, ông Diệp và vợ Ngô Tương Liên sinh ra ba người con trai là Diệp Thành Hải, Diệp Thành Giang và Diệp Thành Hà.Con trai cả Diệp Thành Hải sinh ra một đứa con trai Diệp An Song, mười tám tuổi vừa thi đỗ cuộc thi Đồng Sinh.
Nhị phòng Diệp Thành Giang, có một đứa con trai và một con gái, con gái Diệp Tiểu Mai năm nay cũng đã mười tám, lớn hơn nguyên chủ một tuổi, con trai Diệp An Bách bảy tuổi đích thị là đang trong độ tuổi nghịch ngợm, nổi loạn.
Chỉ có tam phòng của nhà cậu, liên tiếp sinh ra 2 ca nhi.
Phu phụ Diệp lão không muốn gặp nguyên chủ và em trai cậu, vì vậy họ cũng không thích Diệp Thành Hà. Cha của nguyên chủ sống trong cảnh khốn khổ, vợ mất chưa đầy một năm, ông đã tính đến việc kết hôn với một người phụ nữ khác. Nguyên chủ chính là bị cha hắn ép chết.
Diệp gia vẫn chưa ly tán, Diệp Thành Hà lại ham ăn biếng làm, số tiền ít ỏi mà nguyên chủ kiếm được từ những việc lặt vặt bị ông ta lấy ra tiêu sài. Ông ta không có tiền, hai trưởng lão họ Diệp cũng không thể lấy tiền của họ để ông lấy vợ, vì vậy họ nghĩ ra cách gả nguyên chủ cho Vương gia ở làng bên cạnh. Hắn là con trai út của ồ tể Vương, Vương Hổ, năm nay đã ngoài hai mươi, vì suốt ngày nhàn rỗi, không có kiến
thức và kỹ năng nên ở tuổi này cũng không tìm được vợ.
Đồ tể Vương tặng cho nhà nguyên chủ một món quà đính hôn trị giá mười lượng bạc. Ngay khi biết tin này, Diệp Thành Hải đã cảm động ngay lập tức đến nhà họ Vương, lấy một nửa số bạc và bàn bạc hôn sự.
Khi ông ta trở về nói chuyện với nguyên chủ, cậu vốn luôn ngoan ngoãn và nghe lời lần đầu tiên quay lưng chống lại với ông ta , cha Diệp rất tức giận và dùng gậy đánh cậu rất nặng. Phúc Tể chạy đến bảo vệ ca ca bị ông ta đánh gãy chân, cậu cũng không khác là bao bị ông ta dùng gậy đập vào đầu và chết.
Còn cậu chỉ xuyên vào thân xác này.
Lúc đầu ngày cưới với nhà họ Vương dự định diễn ra sau đó một tháng, nhưng thân thể cậu lại quá yếu, lại bị ho. Sau lần cãi vã này, cậu lại bị Diệp Thành Hà đánh vào đầu, nên đành phải hoãn lại.
Cậu được chăm sóc trong Diệp , nói là chăm sóc, nhưng thực tế họ Vương nghe được chuyện đó và sợ ngày nào đó cậu bị thương nặng đến chết nên mới trì hoãn hôn lễ.
Cuối cùng, sau hai ngày, vết thương trên đầu cậu đã hoàn toàn lành lại, lúc này đây đành phải bắt đầu hôn sự
Khép lại nhưng suy nghĩ lúc trước, Diệp An Niên cụp mắt nhìn nhìn Phúc Tể đang ngủ bên cạnh, trong lòng hiện lên một tia áy náy. Cậu buộc mình phải đứng dậy, quay lại chiếc kiệu cũ dưới ánh nắng để lấy hành lý mà cậu mang theo từ nhà họ Diệp.
Có hai bộ quần áo của cậu, cùng với ba mươi đồng tiền cậu cất giữ cẩn thật để dành cho Phúc Tể. Nhưng chiếc kiệu lại trống rỗng, hành lý của cậu không hề có trong đó. Sau khi sửng sốt một lúc, cậu đột nhiên cười khổ. Tôn bà bà kia chỉ quan tâm đến tiền bạc, sao bà ta có thể rời đi mà không lục lọi đem theo thứ gì được.
Trở lại dưới bóng cây, Phúc Tể còn chưa tỉnh lại, Diệp An Niên nhìn đứa bé mới bốn tuổi, trong lòng cảm thấy chán nản và khó chịu, đến việc chăm sóc chính mình cậu còn làm không nỗi, hoàn toàn không có cách nào có thể chăm sóc thêm một tiểu hài tử nữa.
Nhìn Phúc Tái đang ngủ yên bình dưới bóng cây lần cuối, sắc mặt dần dần khôi phục, Diệp An Niên đi sâu vào rừng cây bên đường mà không quay đầu lại.
Cậu đã đi trên con đường này đến làng Bắc Câu bên cạnh hai lần và cũng rất rõ trong rừng bên ven đường có một con sông sâu, khi trời mưa vào mùa hè, nước sông dâng rất cao. Cậu loạng choạng đi sâu vào rừng và chẳng mấy chốc đã nhìn thấy dòng sông trong vắt, từng đợt gió thổi qua làm sóng gợn trên mặt nước, xung quanh là cây cối xanh tươi, trông thật yên bình và đẹp đẽ. Diệp An Niên hít sâu một hơi, cảm thấy cơn đau trong ngực đã đỡ hơn rất nhiều. từng bước một đi đến bờ sông, vẻ mặt bình tĩnh, không chút do dự nhảy xuống.
Mặt sông như gương lập tức bị bắn tung tóe, từng đợt sóng lan rộng thành hình tròn, chiếc váy cưới cũ kỹ màu đỏ dần dần bị nuốt chửng trong nước.
Đột nhiên tiếng khóc khàn khàn của một đứa trẻ từ trong rừng truyền ra, Phúc Tể khập khiễng từ trong rừng đi đến. Nhóc chạy sang sông, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một mảnh quần áo màu đỏ nổi trên sông, chỉ kịp nói một câu rồi bật khóc.
"Anh ơi!"